Tuyết quá lớn, cho dù trước đó có dấu chân, bây giờ cũng đã bị che phủ. Cô khẽ thở dài, như thế này cũng không biết Bội Bội đã đi đâu.
Bỗng nhiên, một cái khăn quàng cổ mang theo sự ấm áp của nhiệt độ cơ thể vòng ở trên cổ cô.
Đàm Mạt đứng chôn chân tại chỗ, nhưng động tác của Trình Tuấn không hề ngừng lại. Anh ta từng chút từng chút một che kín cổ Đàm Mạt.
Cô không quay đầu, tiếng gió rất lớn, giọng nói mát lạnh bao phủ ở bên trong, cô hỏi hắn: "Khi đó vì sao không từ mà biệt?"
Trình Tuấn không nghe được, anh ta đi lên phía trước Đàm Mạt, bỗng nhiên xoay người, giang hai cánh tay ra, chắn trước mặt cô: "Có tôi chắn gió cho em, như vậy sẽ không lạnh phải không?"
Dứt lời, nụ cười tươi rói, ấm áp như ánh mặt trời hiện ra ở trước mắt cô, nụ cười vẫn y hệt như trước kia.
Khi đó, kẻ địch lớn nhất của Đàm Mạt chính là người giành anh trai với cô
- Trình Tuấn.
Năm lớp mười, Trình Tuấn chuyển tới học cùng lớp với Đàm Hi. Có lẽ là vì hai cậu thanh niên ưu tú có điểm giống nhau, nên bọn họ rất nhanh trở thành bạn bè thân thiết.
Lần đầu tiên Đàm Mạt nhìn thấy Trình Tuấn là ở nhà.
Năm ấy, bọn họ vốn vẫn chưa dọn nhà.
Đàm Mạt mở cửa phòng Đàm Hi ra, một chàng trai anh tuấn cũng đang kéo cửa.
Anh ta trông thấy Đàm Mạt có hơi sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: "Hi! Em chính là Đàm Mạt phải không, anh là Trình Tuấn. Là bạn của anh trai em, em cũng có thể gọi anh là anh Trình Tuấn."
Đàm Mạt nhìn vào đôi mắt người đối diện, thái độ rất lãnh đạm, gật gật đầu: "Ừm!" Sau đó đi ngang qua anh ta, vào phòng anh trai.
Bên cạnh ti vi bày hai máy điều khiển, hai anh chàng này đang chơi game. Đàm Hi nhác thấy sắc mặt em gái mình không tốt lắm, liền hiểu chuyện: "Trình Tuấn, cậu xong đời, em gái tớ không thích cậu rồi!"
Trình Tuấn tỏ vẻ bình thản, không kiêng dè mở miệng hỏi thẳng Đàm Hi: "Không thể nào, tớ đẹp trai cao to như vậy, mà em gái cậu không thích? Không phải em cậu thích con gái đó chứ?!!!"
Đàm Hi cười sằng sặc, sau đó giọng nghiêm túc: "Em gái tớ thích con trai!"
Đàm Mạt nằm ở trên giường Đàm Hi, nhìn hai nam sinh chơi game, cô chợt phát hiện, cậu học trò tên Trình Tuấn kia lúc nào cũng ở bên cạnh anh trai cô.
Đàm Mạt cảm thấy... Ừm, rất khó chịu!
Nhưng hai thanh niên ấy cứ nói nói cười cười vô tư, không khí vô cùng hòa hợp.
"Anh, em khát, anh đi lấy nước giúp em đi!" Đàm Mạt ngồi dậy.
"Ừ! Nhưng mà, ván này vừa mới bắt đầu..." Đàm Hi vừa định từ chối, chợt nghe Trình Tuấn nói: "Không sao, để em gái cậu thay cậu đi."
Đàm Hi chỉ sơ sơ em gái cách chơi rồi chạy ra lấy nước.
"Ván đầu tiên, anh nhường em hai mươi giây trước đấy." Trình Tuấn kín đáo quan sát Đàm Mạt đang ngồi cạnh mình, trông cô lúc này rất nghiêm túc; đột nhiên anh ta cảm thấy tâm trạng thật tốt.
Đàm Mạt nghiêng người liếc Trình Tuấn một cái, lành lạnh lên tiếng: "Ờ, được. Nhưng, anh sẽ hối hận."
Nói xong, thuần thục cầm lấy tay cầm, không tới hai mươi giây, nhân vật mà Trình Tuấn thao tác liền bị knock out.
Sau đó, Đàm Mạt vô cùng bình tĩnh quay đầu, con ngươi đen lay láy lóe lên sự tự tin: "Ván tiếp theo còn nhường tôi nữa không?"
Trình Tuấn cười cười, anh ta cầm lấy tay cầm, trong đáy mắt có một chút cảm xúc khác thường mà Đàm Mạt không nhận ra được: "Ừm! Nhưng, lần này cho em mười giây thôi! Ít ra anh cũng có mấy giây biểu diễn."
Khi Đàm Hi tiến vào, vừa hay nhìn thấy nhân vật mà Đàm Mạt thao tác bị knock out.
Cô mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, dáng vẻ cực kỳ không phục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!