Đàm Mạt do dự không biết trả lời thế nào... Cô đâu thể trả lời là đến ăn cơm ké, rồi còn bị giữ chân ở lại mà chẳng có cách nào từ chối.
"Là tôi đưa đến!" Lạc Hàm đứng ở bên cạnh Đàm Mạt, ngữ điệu lành lạnh, áp đảo đối phương.
Tiêu Triết nới lỏng cổ áo, cảm giác đan xen không thể giải thích.
Từ trước đến nay Lạc Hàm chưa bao giờ dẫn theo bất kỳ người phụ nữ nào, lần này lại đưa Đàm Mạt đến, điều đó có nghĩa anh muốn ngầm tuyên bố với mọi người vị trí quan trọng của Đàm Mạt trong lòng anh.
Tiêu Triết liếc nhìn Đàm Mạt, mái tóc dài buông xõa, trên tay cầm chiếc áo khoác màu đỏ, e lệ, dịu dàng, trông cực kỳ chững chạc.
"À! Thật ngại quá, hôm nay trong Cục cảnh sát có chút việc nên em đến hơi trễ. Lát nữa sẽ tự phạt ba ly." Giọng Tiêu Triết vang lên trầm thấp, đám người tinh anh của xã hội chủ nghĩa chỉ cần nghe đã hiểu sự mờ ám ẩn giấu sau vẻ thâm trầm ấy; bởi giọng điệu này không hề giống với vẻ hoạt bát thường ngày của lão Bát.
Phương Mạn tiến tới giúp Tiêu Triết cởi áo khoác: "Chỗ này nóng như vậy …. Đừng nói tự phạt ba ly, tiệc của người ta đã tàn từ đời kiếp nào rồi. Lát nữa chị đây chuẩn bị cho cậu vài món ngon." Nói xong vỗ vỗ vai Tiêu Triết: "Cậu cũng kiên định nhỉ, vẫn còn làm ở đó à? Ông già cậu cũng cưng chiều cậu quá đấy!"
"Phòng Cảnh sát hình sự đâu phải chỗ ai muốn vào là vào, đám cán bộ lãnh đạo các anh chị đừng khinh thường bọn em." Anh ta cố tình đưa mắt nhìn thoáng qua Đàm Mạt: "Cô thấy tôi nói đúng không Đàm Mạt?"
Đàm Mạt khẽ mỉm cười, gật đầu, cô không hề nhận ra được bầu không khí khác lạ đang diễn ra.
Tiền Bỉnh Huy đẩy gọng mắt kính: Thì ra Đàm tiểu thư này và lão Bát làm việc chung ở phòng cảnh sát hình sự. Phạm vi điều tra có thể thu hẹp rồi!
"Mặc áo khoác vào đi!" Lạc Hàm đứng bên cạnh, chỉ chỉ áo khoác trên tay Đàm Mạt, rồi anh đưa tay lấy khăn quàng cổ của cô trên giá áo.
Chứng kiến được vẻ mặt không được tự nhiên của lão Bát cùng động tác thành thục của Thất thiếu, trong lòng mọi người đều hiểu: Hiện tại không có bất kỳ phản ứng nào là tốt nhất!
Từ nhỏ đến lớn, Lạc Hàm không tranh giành với ai, nhưng khi đã xác định được thứ gì đó thì cho dù mười con trâu cũng không cản được. Sự kiên quyết và sức chịu đựng ấy khiến cho tất cả mọi người đều có chung một kết luận: Gặp phải "kẻ địch" như vậy … quả thật quá đáng sợ.
Cũng may, hiếm khi anh tốn tâm tư vì chuyện nào đó.
"Tôi tiễn cô!" Tiêu Triết nắm chặt cảnh phục, quay sang Đàm Mạt tựa như muốn níu kéo lần cuối cùng.
"Cảm ơn ý tốt của cậu, việc này không cần phiền cậu. Tôi nghĩ cậu nên ăn chút gì đi!"
Nói xong, anh quấn khăn cho Đàm Mạt, động tác nhẹ nhàng.
Đàm Mạt ái ngại, "Tự tôi làm là được rồi."
Lạc Hàm thản nhiên nói: "Đừng lãng phí thời gian về việc này, tối nay tôi còn có chuyện khác." Anh vẫn không dừng động tác.
"..."
Lạc Hàm coi nơi này chỉ có hai người bọn họ tồn tại.
Tiêu Triết trầm mặc, cúi đầu nhìn dưới nền đất một lúc lâu, nắm tay dần dần buông lỏng, anh ta cười cười: "Chị Mạn, em thật sự thấy hơi đói bụng rồi. Chị gọi giúp em vài món đi!"
Phương Mạn và mọi người đều nhìn Tiêu Triết: Lão Bát, cậu muốn gắng gượng đến cùng sao?
Không kể đến động tác ôn nhu của Lạc Hàm khi quàng khăn cho Đàm Mạt, chỉ với việc đưa cô đến gặp gỡ mọi người đã chứng tỏ "chủ quyền của Lạc Hàm". Tiêu Triết muốn theo đuổi chắc chắn sẽ gặp khó khăn rất lớn, sẽ cực khổ như tham gia cuộc kháng chiến vậy … Nhưng mấy việc này không tiện xen vào, con nít hôi sữa cũng cần mùa xuân mà.
Không hiểu sao bỗng nhiên mọi người muốn đứng về phe của lão Bát, một người chính trực và luôn kiên trì với mục tiêu của mình. Anh ta không theo sự sắp xếp của gia đình, tự mình thi vào trường cảnh sát, đến phòng cảnh sát hình sự nộp đơn, luôn che giấu thân phận con ông cháu cha của mình với bạn bè, đồng nghiệp. Đôi lúc cười cười giỡn giỡn, nhưng chưa bao giờ ỷ thế hiếp người.
Phương Mạn kéo kéo cánh tay Tiêu Triết: "Đi, cậu muốn ăn cái gì, bọn chị sẽ yêu cầu đầu bếp làm riêng cho cậu."
"Vậy chúng tôi đi trước!"
Trước khi đi, Lạc Hàm đưa mắt nhìn Tiêu Triết đầy ẩn ý.
"Ừm … Đi thong thả, tớ phải chiến đấu với cái bụng rỗng này đã!"
Nói xong, Tiêu Triết cũng lôi Phương Mạn ngồi vào ghế, quay lại dáng vẻ lông bông thường ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!