Chương 13: (Vô Đề)

Chưa đầy một tiếng, bác sĩ chuyên khoa đeo khẩu trang bước ra. Trông thấy vị thư ký ông ta hơi sửng sốt một chút, sau đó chạy nhanh đến bắt tay: "Đừng lo lắng! Vết thương đã xử lý xong xuôi, không nghiêm trọng, chỉ hơi bị chấn động não, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày!"

Vị thư ký thở hắt ra một hơi, nở nụ cười: "Cám ơn anh!"

Bác sĩ đi ngang qua dãy ghế, khi nhìn thấy Lạc Hàm, ông ta khẽ run. Lạc Hàm liếc mắt nhìn ông ta, nhẹ gật đầu, lúc này bác sĩ mới dám rời đi.

Cửa phòng giải phẫu bật mở, Đàm Mạt được đẩy ra ngoài, an tĩnh ngủ say lại khiến người khác cảm thấy đau lòng, thân thể gầy yếu, quấn một vòng băng trắng. Lạc Hàm mấp máy môi. Không ai nghe rõ anh đang nói gì, những lời nói ấy chỉ dành cho một mình mình: Đàm Mạt! Xin lỗi!

Ga trải giường trắng bệch như sắc mặt Đàm Mạt lúc này, mái tóc tán loạn trên gối giống như tấm vải trắng bị vẩy mực. Lạc Hàm ngồi trên sofa trong phòng bệnh cao cấp, trên tay anh vẫn cầm điện thoại di động của Đàm Mạt. Danh bạ điện thoại rất ít số. Ngoại trừ anh, phòng cảnh sát hình sự, thì cũng chỉ có ba mẹ cô và một người tên Mộ Hà.

Lạc Hàm nên cám ơn trời đã được ban cho anh một trí nhớ siêu phàm. Hai từ Mộ Hà này anh nhớ, dĩ nhiên không phải từ miệng của Đàm Mạt, mà là từ một huynh đệ tốt khác của anh

--- Khương Vĩnh Ân, người này là một thiên tài trong lãnh vực kỹ thuật. Lạc Hàm cũng nhớ ra trong đợt xét tuyển lần thứ hai, Đàm Mạt nhận được một cú điện thoại, cô gọi người đầu dây bên kia là "Mộ Mộ", ắt hẳn là gọi Mộ Hà.

Đứng dậy, giúp Đàm Mạt điều chỉnh chai nước truyền dịch.

Anh nên đánh giá một người phụ nữ thông tuệ, đã từng cùng cảnh sát Mỹ phác họa chân dung tội phạm, phá được vụ án lớn, lại có thể lỗ mãng một mình đi đến nơi hẻo lánh như thế, hơn nữa, lại không mang theo bất kỳ vật phòng thân này như thế nào đây?

Vị thư ký vừa mới tiếp điện thoại của Tiêu Triết quay trở vào. Ông ta có thể hiểu sơ được tình hình, mở miệng an ủi: "Cậu chủ, cậu đừng quá tự trách!"

Động tác Lạc Hàm khựng lại, không đáp lời ông ta.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Lạc Hàm có cảm giác hổ thẹn, cũng may anh đến kịp lúc, cũng may cô không bị thương nặng.

Anh đã sớm đoán ra được lối vào mật thất khu tàng trữ ma túy nhưng lại không nói với cô, cũng không thể ngờ được cục diện lại thành ra thế này.

Đối với Đàm Mạt, Lạc Hàm vẫn chưa quen thuộc sự có mặt của cô bên anh, cũng giống như trước đây, anh chỉ thích xử lý công việc một mình. Đàm Mạt là trợ thủ của anh, cũng giống như anh luôn quan tâm những chi tiết nhỏ nhặt nhất, có những lúc sức quan sát khinh người của cô khiến anh giật mình và phải nhìn cô bằng ánh mắt khác xưa.

Anh vuốt trán, sai lầm này anh sẽ không tái phạm lần nữa.

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ, lặng yên tiến vào, đêm còn rất dài.

Chuyện Đàm Mạt bị thương không để cho những vị quan lớn nhà họ Đàm biết, cho dù là anh cũng chẳng cách nào có thể ngăn cản bọn họ đưa Đàm Mạt đi.

Lạc Hàm ngửa đầu dựa vào thành ghế sofa. Hiện tại, anh không thể để cô đi, anh cần cô.

Nhận được điện thoại là lúc Mộ Hà đang ngủ trên chiếc giường đơn ở phòng thí nghiệm. Bị đánh thức, cô tức giận cho dù nhìn màn hình biết đó là của Đàm Mạt: "Mạt Nhi, sớm như vậy đã kéo đầu tớ dậy? Hệ thống của cậu bị úng nước à?"

Nghe được thanh âm của Mộ Hà, Lạc Hàm yên lặng một chút, sau đó lên tiếng: "Cô Mộ! Tôi là Lạc Hàm, thủ trưởng của Đàm Mạt. Hiện tại cô ấy đang nằm viện, nếu tiện mong cô ghé qua bệnh viện tổng bộ một chút. Nếu như không được, tôi có thể phái người đến trợ giúp công việc cho cô cho đến khi nào cô rảnh mới thôi."

Mộ Hà chỉ cần nghe hai chữ "Bệnh viện" lập tức tỉnh cả người. Cô bỏ qua ngữ khí kiêu căng trong câu nói của Lạc Hàm, vừa nghe điện thoại vừa đứng dậy, vài từ đơn giản nhưng ngữ điệu vô cùng lo lắng: "Tôi đến ngay!"

Khi trông thấy Mộ Hà, lần đầu tiên một người luôn chẳng có chút hứng thú với chuyện "nhi nữ tình trường" chợt giác ngộ được tại sao Khương Vĩnh Ân đã từng nói với anh một câu: Biết rõ rõ ràng ràng là có rất nhiều người, nhưng cũng nhất định phải là cô ấy.

Mộ Hà và Đàm Mạt mang đến cho người đối diện hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Cô ta xông vào phòng bệnh, trên người vẫn mặc chiếc áo blouse, mái tóc cột phía sau, dáng vẻ có chút mệt mỏi, những dáng dấp dịu dàng tinh tế lại tạo cho tâm tình đối phương tốt dần lên.

Nhìn Đàm Mạt trên giường bệnh, Mộ Hà cau chặt mày, thẳng thừng trách cứ: "Anh Lạc, anh có thể giải thích được tình huống này không? Mạt Nhi nhà tôi hôm nay mới từ Hongkong trở về thôi mà."

Lạc Hàm khẽ nhíu mày, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, cô Mộ đây khác xa so với vẻ ngoài rất nhiều, "Cô có thể chờ đến khi cô ấy tỉnh lại rồi kể cho cô nghe. Còn bây giờ, tôi cần cô báo tin cho người nhà cô ấy."

Tìm đến cô chỉ vì chuyện này?!!!

Mộ Hà thoáng chút không hài lòng, nhưng cân nhắc … Nếu để cho ông nội Đàm biết chắc chắn cuộc sống sau này của Đàm Mạt nhất định không dễ chịu nữa. Cô ta quyết định nên phớt lờ người đàn ông hung hăng, kiêu ngạo, lạnh lùng ở trước mắt: "Cho tôi một đề án có tính khả thi cao nhất!"

Lạc Hàm đứng lên, cầm chiếc áo khoác trên thành ghế sofa, bình thản: "Giải thích nguyên nhân vì sao đêm nay cô ấy không về. Thuận tiện, thêm lý do để cô ấy có thể ở bên ngoài ít ngày. Tôi nghĩ, cô Mộ tuyệt đối có đủ thông minh để xử lý chuyện này."

Khuôn mặt thanh tú của Mộ Hà né qua một tia khó chịu: "Anh định để Đàm Mạt nằm viện mấy ngày, còn gạt cả người nhà cậu ấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!