Lúc Ngạc Nam bị một mảng lớn muôn hồng nghìn tía cuốn lấy, nhiệt độ cũng theo đó tăng lên. Từng khối từng khối băng được đưa vào Thẩm Tiêu Cung, Thái Hậu nghiêng người dựa vào tiểu ki trên tháp mỹ nhân, trong tay buồn chán lật một cuốn y thư. Chỉ là qua rất lâu rồi mà cuốn sách trong tay nàng còn chưa được lật qua trang nào. Vừa đến lúc thời tiết khô nóng thì nàng liền không dễ dàng ra khỏi Thẩm Tiêu Cung.
Trong tẩm điện vang lên một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Qua vài ngày nữa chúng ta liền về Túc Bắc thôi." Thái Thượng Hoàng đi đến bên người nàng ngồi xuống.
Thái Hậu thuận thế rúc vào trong lòng hắn.
Thái Thượng Hoàng biết nàng là không nỡ mấy đứa nhỏ. Mấy ngày này Thái Hậu đã hỏi Thích Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ mấy lần rồi, nhưng hai đứa nó đều muốn ở lại trong cung. Thái Hậu lại không phải là người không để ý đến ý nguyện của con mình, lần này rời đi lại không thể mang theo bọn nó đi cùng rồi.
"Aiz ." Thái hậu lại thở dài, có chút tủi hờn nói, "Đúng là lớn cả rồi, hiểu chuyện rồi, có bạn liền không cần nương nữa …"
"Vậy … hay là lại sinh một đứa chơi?" Thái Thượng Hoàng cười cười nhích qua.
Thái Hậu đẩy hắn, nàng cười lắc đầu tránh ra, nói: "Không không, hài tử đều là quỷ đòi nợ, sinh nhiều một đứa liền nợ nhiều thêm một khoản. Ta coi như nghĩ rõ ràng rồi, cho dù là lại sinh thêm đứa nữa, thì rồi cũng sẽ giống ba đứa này thôi, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi ta."
Nàng lắc lắc đầu, giống như hạ xuống một quyết tâm rất lớn vỗ vỗ chân mình, tiếp tục nói: "Đi thôi, ngày kia liền đi. Lại nói, mấy tháng này một mình Minh Thứ lưu lại Túc Bắc, ta cũng luôn lo lắng không yên tâm. Lần sau chúng ta trở lại cũng đừng lưu lại một mình nó ở Túc Bắc nữa."
Buổi tối Thích Vô Biệt và Thích Như Quy cùng Tiểu Đậu Đỏ đều đến dùng bữa tối. Thích Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ tuy là chọn lưu lại trong cung, nhưng vừa nghĩ đến phụ hoàng và mẫu hậu sắp phải đi, hai tiểu gia hỏa vẫn là không nỡ. Hơn nữa còn có một chút chột dạ vì không đi cùng phụ hoàng và mẫu hậu. Nếu là trước đây, hai đứa nó nhất định sẽ xoay quanh Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu ríu ríu rít rít, nhưng hôm nay lại rất là yên tĩnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngược lại Thích Vô Biệt tất cả như thường.
Dùng xong bữa tối, người một nhà ngồi trong hoa viên giữa đình viện nói chuyện. Thích Vô Biệt mấy lần ngẩng đầu lên liên tiếp nhìn ánh trăng khuyết treo cao. Hắn đứng dậy, nói: "Con còn có một ít tấu chương chưa duyệt, nên đi trước nhé."
Thái Hậu sớm đã nhìn thấy hắn liên tiếp nhìn canh giờ, nhịn lại không hỏi. Lúc này hắn nói muốn đi, nàng cũng xem như không biết mà "ừm" một tiếng.
Nhưng lúc Thích Vô Biệt chân trước vừa đi, chân sau Thái Hậu liền ngắt lấy một đóa hải đường nắm trong tay, nhẹ "hừ" một tiếng.
Thái Thượng Hoàng cười nhẹ, phân phó cung nữ đến Cung Thanh Điện truyền lời cho Thích Vô Biệt trước lúc đi ngủ thì đến đây một chuyến.
Thích Vô Biệt ở trong Cung Thanh Điện xử lý xong chính sự thì đã đến sau nửa đêm rồi, hắn cảm thấy Thái Thượng Hoàng muộn như vậy mà còn tìm hắn thì chắc là có chuyện, không dám dây dưa liền đặt thư quyển xuống đi khỏi Cung Thanh Điện.
Trong đình viện ở Thẩm Tiêu cung bày mấy chiếc đèn nhỏ, Thái Thượng Hoàng ngồi trên ghế đá đang tự mình đun thuốc. Trong tay hắn cầm quạt nhẹ nhàng phất, dưới bếp lò là lửa nhỏ tí tách. Theo động tác của hắn, mùi thuốc và hương hoa trong đình viện hòa vào nhau. Thích Vô Biệt vừa đi vào Thẩm Tiêu Cung liền ngửi thấy mùi thuốc, hắn bước nhanh đi qua, hỏi: "Ai không khỏe vậy ạ?"
"Đây là đun cho con." Thái Thượng Hoàng gập lại chiếc quạt trong tay rồi chỉ về chiếc ghế đá đối diện, ý bảo Thích Vô Biệt ngồi xuống. Hắn đem thuốc trong ấm rót ra bát, đặt sang một bên, nói: "Phương thuốc đã đưa cho Lý Trung Luân rồi, sau này cứ cách một ngày trước khi đi ngủ thì uống."
"Cảm ơn phụ hoàng …"
"Mấy tên phản tặc kia đã bí mật xử lý rồi, con không cần phí tâm nữa." Thái Thượng Hoàng lại nói.
Thích Vô Biệt có chút kinh ngạc, lúc trước hắn vì mấy tên phản tặc đó nửa đường tháo chạy mà phát tức giận thật lớn, phái ra đại thần truy nã ba tháng đều không bắt được người. Không nghĩ đến đã bị phụ hoàng của hắn bí mật xử lý rồi. Thực ra Thích Vô Biệt vẫn luôn biết Thái Thượng Hoàng người tuy ở Túc Bắc nhưng thế lực sau lưng hắn lại ẩn nấp ở khắp Đại Thích. Không, không chỉ Đại Thích.
Thích Vô Biệt biết nếu Thái Thượng Hoàng có dã tâm chinh phạt thiên hạ, thì …
Trong lòng Thích Vô Biệt vừa động, buột miệng nói ra: "Phụ hoàng, người có từng nghĩ …"
Thái Thượng Hoàng giơ tay lên ngăn lại những lời tiếp theo của Thích Vô Biệt. Hắn nâng mắt nhìn Thích Vô Biệt, trong mắt hàm chứa một mạt ý cười: "Vô Biệt, không cần thiết phải vội vàng như thế."
Thích Vô Biệt thở nhẹ một hơi.
"Vô Biệt, con cũng biết Đại Thích vừa mới kết thúc chiến hỏa được năm sáu năm mà thôi. Bây giờ ngày càng phồn thịnh, một mảng phồn vinh, nhưng không hợp trưng binh số lượng lớn. Binh dã, sổ dã, luyện dã. Mười vạn phế binh còn không bằng một vạn tinh binh". Thái Thượng Hoàng nghiêng người về phía trước, vỗ vỗ vai Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt trầm mặc rất lâu mới gật đầu, "Hoàng nhi đã rõ, sẽ có chừng mực."
Thái Thượng Hoàng đưa bát thuốc đã nguội bớt cho Thích Vô Biệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!