Ân Mịch Đường thấy Thanh Tiên Lâu đã tu sửa xong, ấn tượng đầu tiên là cảm thấy hoa cỏ ở chỗ này thật nhiều thật nhiều. Từ xa nhìn lại cả Thanh Tiên Lâu giống như được hoa cỏ muôn hồng nghìn tía bao vây vào giữa vậy. Ân Mịch Đường còn nhớ lần trước đến đây cùng Tiểu Đậu Đỏ, xung quanh Thanh Tiên Lâu còn chưa có nhiều hoa hoa cỏ cỏ như thế này đâu, bây giờ đã biến thành thế này rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Mịch Đường cong eo, thuận tay ngắt một đóa cúc nhỏ màu vàng ngỗng.
Thích Vô Biệt đứng phía sau Ân Mịch Đường nhìn nàng. Đời trước nàng thích hoa hoa cỏ cỏ, lúc đó nàng gối lên đùi hắn, lắc tay hắn hưng phấn nói đợi chuyện xong rồi phải đem nhà trong nhà ngoài trồng đầy hoa.
Hắn từng thuận miệng nói: "Người ta yêu hoa đều là cẩn thận nuôi trồng, nào có ai như nàng cứ tùy ý ngắt hái như vậy chứ."
Nàng lại tỏ ra đoan trang nói: "Lúc hoa đẹp nhất ngắt xuống, cũng là thiện. Đợi đến lúc khô héo rơi xuống đất rồi bị người ta đạp vào trong bùn đất, mới là đáng tiếc đó."
Thích Vô Biệt nhìn Ân Mịch Đường nho nhỏ ở phía trước, khóe miệng ngậm theo một mạt ý cười càng đậm thêm mấy phần.
"Hoàng thượng, huynh cũng muốn đi vào sao?" Ân Mịch Đường quay đầu lại nhìn Thích Vô Biệt. Tay nàng nhẹ nhàng đung đưa đóa cúc nhỏ.
Thích Vô Biệt nâng mắt nhìn Thanh Tiên Lâu trước mắt một cái, nói: "Không."
Ân Mịch Đường không hiểu Thích Vô Biệt đã không đi, thì sao lại phải đứng ở chỗ này nhỉ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa khéo nhìn thấy Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi tay nắm tay cùng nhau đi vào, hai tiểu cô nương đều không nghĩ đến sẽ gặp Thích Vô Biệt ở chỗ này, vội vàng hành lễ. Thích Vô Biệt gật gật đầu, không nói nhiều liền quay người đi về hướng Lăng Thiên Cung.
"Mịch Đường, muội đã trở lại rồi." Hàn Thiều Hoa thân mật nắm lấy tay Ân Mịch Đường.
Lâm Nhược Nghi cũng chạy qua cười hì hì nói: "Đúng thế, lúc muội không ở đây, bọn tỷ giống như thiếu đi không ít thú vui đó."
"Muội cũng nhớ các tỷ lắm!" Ân Mịch Đường vứt bông cúc dại trong tay, ngắt lấy đóa hoa khác càng đẹp hơn, tự tay gắn lên tóc Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi.
"Thật đẹp, đẹp lắm!" Ân Mịch Đường tự khen mình, "Hoa muội chọn chính là rất đẹp!"
"Ừ ừ ừ, có hoa mà Mịch Đường muội muội chọn, châu hoa trên tóc ta liền không cần dùng đến nữa." Hàn Thiều Hoa đem châu hoa trên tóc thuận tay lấy xuống đưa cho thị nữ sau người.
Ba tiểu cô nương cùng nhau nói nói cười cười đi vào Thanh Tiên Lâu.
Ân Mịch Đường đột nhiên dừng lại bước chân, "Muội còn có chút việc, hai tỷ đợi muội chút nha!"
Ân Mịch Đường xoay người chạy đi, tay nhỏ nâng váy đuổi theo Thích Vô Biệt.
"Hoàng thượng!"
Thích Vô Biệt còn chưa đi xa, hắn đứng trước cổng Lăng Thiên Cung quay người lại, đợi Ân Mịch Đường chạy qua, hỏi: "Sao thế?"
Ân Mịch Đường nhìn chằm chằm cánh tay Thích Vô Biệt, hỏi: "Đã lành chưa? Không buộc tấm gỗ nữa rồi."
Thích Vô Biệt liếc cánh tay mình một cái, gật đầu với Ân Mịch Đường, "Vốn chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
"Xương đều gãy rồi sao lại là vết thương nhỏ được chứ …" Ân Mịch Đường lầm bầm một tiếng.
Thích Vô Biệt nhẹ nâng cằm, nói: "Đi đi, bọn họ đang đợi muội đó."
Ân Mịch Đường lại nhìn cánh tay Thích Vô Biệt một cái, mới "ừm" một tiếng xoay người chạy đến Thanh Tiên Lâu.
Sau khi vào trong Thanh Tiên Lâu, hoa cỏ bên trong càng là đếm không hết. Bất luận là bên cửa sổ hay là ở mỗi góc mỗi nơi mà mắt có thể nhìn thấy, đều là hoa. Hơn nữa là ở bên trong trồng những loài hoa cỏ danh quý hơn bên ngoài nhiều lắm. Bởi vì do khí hậu, ở thành Ngạc Nam một năm bốn mùa đều có các loài hoa khác nhau nở rộ.
Ân Mịch Đường đi vào học đường ở lầu hai, trong phòng đã có một nửa người vào chỗ ngồi rồi. Tiểu Đậu Đỏ vẫy mạnh tay với nàng, mấy tiểu nam hài cũng nhìn qua. Ân Nguyệt Nghiên, Thẩm Thư Hương và Mộ Dung Ngô Kiến còn chưa đến.
Ân Mịch Đường cong miệng lên, vui vui mừng mừng đi đến chõ ngồi phía sau Tiểu Đậu Đỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!