Sau cùng Đại thái thái cũng đồng ý rồi, không để Ân Thiếu Phong nhị phòng đến làm con thừa tự của Ân Tranh nữa. Chuyện thừa tự này, dù sao cũng là thừa tự cho Ân Tranh, người làm phụ thân Ân Tranh này nếu không vừa lòng thì cần gì phải nháo đến cuối cùng làm huynh đệ bất hòa làm gì chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại thái thái đồng ý chuyện này là còn có một nguyên nhân khác.
Đêm đó Ân Mịch Đường đột nhiên nói: "Tổ mẫu, con không muốn ca ca đệ đệ."
Ân Mịch Đường trước nay luôn hiểu chuyện, cơ hồ không bao giờ phản đối Đại thái thái. Đại thái thái nhìn đôi mắt sáng trong của tiểu cô nương đặc biệt nghiêm túc, cuối cùng gật đầu.
Ân Mịch Đường nhích lên trước ôm lấy tổ mẫu, vừa vỗ lưng tổ mẫu vừa nói: "Tổ mẫu không cần phải sợ, đợi Đường Đường lớn rồi sẽ tranh gia nghiệp thật lớn cho người."
Nàng giơ ngón tay đếm đếm: "Một cái hai cái ba cái bốn cái, thật nhiều thật nhiều trạch viện, trang viên, cửa hàng!"
Đại thái thái nhịn xuống lệ trong khóe mắt lần nữa gật đầu, ôm Ân Mịch Đường vào lòng. Ân Mịch Đường ngoan ngoãn nằm trong lòng tổ mẫu, chầm chậm chớp mắt.
Tổ mẫu, xin lỗi. Cha không muốn thừa tự, nương trở về cũng sẽ không vui …
Lúc phân gia, cái đầu tiên phải phân chính là tổ trạch này. Là ai ở lại, ai chuyển ra? Theo lý thì phải lưu lại cho đại phòng, nhưng bởi vì nguyên cớ đại phòng không có tử tự, liền khó làm rồi. Ân Tranh và Ân Đoạt thương lượng một chút, quyết định chuyển ra ngoài, chuyển đến phủ tướng quân. Ân Đoạt có công huân trên người, mấy năm trước Tiêu đế từng thưởng cho phủ Tướng quân. Chẳng qua vì Ân gia còn chưa phân gia, nên những năm này vẫn luôn để trống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng còn chưa chuyển ra, thánh thượng đột nhiên hạ một đạo ý chỉ niệm Ân Tranh những năm này công lao vô số, thưởng một tòa phủ đệ. Có thể nói là đã giải quyết khó khăn nhất thời của đại phòng.
Tuy nói tình cảm hai huynh đệ Ân Tranh và Ân Đoạt rất tốt, sẽ không để ý, nhưng dù sao Ân Tranh cũng là huynh trưởng, truyền ra ngoài chỉ sợ không dễ nghe.
Đại thái thái lúc này là lần đầu tiên vui vẻ trong lòng từ sau khi phân gia. Đại phòng rất nhanh liền chuyển đến phủ đệ, tòa phủ đệ này khí phái phi phàm, còn lớn hơn tổ trạch của Ân gia gấp ba lần.
Đại thái thái mệnh lệnh hạ nhân đến cửa hàng đặt làm một tấm bảng càng lớn hơn tổ trạch nữa, rồi treo lên cửa chính. Bà nhìn hai chữ "Ân phủ" lóe sáng, trong lòng rất khoan khoái.
Từ lúc chuyển đến trạch viện mới, trong đại phòng từ chủ tử đến nô tài mỗi người đều vui vẻ trong lòng. Đến cả Tứ nãi nãi vẫn luôn không hài lòng cái này không vừa ý cái kia cũng đều vui vui vẻ vẻ.
Ba tháng nhiệt hiếu kỳ chớp mắt đã qua, Ân Mịch Đường lại phải vào cung làm bồi đọc của Tiểu Đậu Đỏ rồi. Trong ba tháng này, Ân Mịch Đường vẫn luôn ở trong Ân phủ cơ hồ không ra khỏi cửa, mà Ân Tranh vẫn luôn bồi nàng. Ân Tranh tự tay làm một ít đồ chơi cho nàng, lại tự tay xuống bếp làm bánh nàng thích.
Ân Tranh cũng là sau khi thành hôn mới sẽ vào bếp, mấy năm trù nghệ cũng từ từ đi lên. Chẳng qua chuyện làm đồ chơi này từ đầu tới cuối đều không thông thạo, Ân Đoạt thường sẽ đến giúp đỡ.
Thế là, trong hậu viện Ân phủ, thường thường có thể nhìn thấy Đại gia và Nhị gia trải chiếu trên đất, bên người là các loại đồ chơi của tiểu hài tử. Mà Ân Mịch Đường liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh. Ân Triều Ngô và Ân Triều Đồng nhịn không được tò mò cũng thường đến chơi. Ân Triều Ngô và Ân Triều Đồng hỏi Ân Nguyệt Nghiên có muốn đi không, nàng liền trợn trắng mắt vứt xuống một câu "Trẻ con".
Chẳng qua Ân Thiếu Phong tuy không làm con thừa tự cho Ân Tranh, nhưng cũng sẽ thường đến tìm Ân Mịch Đường chơi.
Trước ngày Ân Mịch Đường phải vào cung, Ân Tranh dắt tay nàng đi dạo trong vườn chuối sứ lớn ở hậu viện.
"Đường Đường, cha phải xa nhà một thời gian, con ở nhà phải nghe lời tổ mẫu, cũng nghe lời nhị thúc và nhị thẩm con. Nhớ chưa?"
Đôi mắt Ân Mịch Đường nhìn Ân Tranh sáng long lanh.
"Ừ Ừ!" nàng dùng sức gật đầu.
Ân Tranh ôm nàng lên, hỏi: "Đi lâu thế có mệt không?"
"Đường Đường không mệt." Ân Mịch Đường lắc đầu, "Cha …"
"Hửm?"
Ân Mịch Đường cẩn thận nói: "Đón nương và tỷ tỷ về nhà sớm nhé."
Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt Ân Tranh, không chớp mắt.
"Ừ." Ân Tranh cười gật đầu, cũng là hứa hẹn với nữ nhi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!