Ngũ nãi nãi để Ân Thiếu Phong ở đại phòng bên này cả một ngày, trong lòng nàng cũng rất không yên tâm. Tuy rằng biết đại phòng bên kia chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Ân Thiếu Phong của nàng, nhưng con trai không ở trong tầm mắt, nàng người làm mẹ này trong lòng vẫn là có chút nhớ nhung. Ân Thiếu Phong mới ba tuổi, trước đây chưa từng rời khỏi nàng một ngày nào.
Ngũ nãi nãi bỗng dưng thấp thỏm cả một ngày, nghĩ ngày sau Ân Thiếu Phong đến làm thừa tự cho đại phòng rồi sẽ không gọi nàng là mẫu thân nữa, cũng không thể ngày ngày gặp mặt nữa …
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngũ nãi nãi bỗng dưng bắt đầu hối hận.
"Hay là thôi đi …" Ngũ nãi nãi đi vào thư phòng nói.
Ân Ngũ gia khụ khụ hai tiếng, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, nhìn dáng vẻ lo lắng của thê tử liền muốn an ủi lại không biết nên mở miệng thế nào. Hắn thở dài, nói: "Tuy đại ca trước mắt đã từ quan, nhưng cũng là người đã từng có chức quan cao nhất ở Ân gia chúng ta, ngày sau chắc chắn sẽ lại nhập sĩ lần nữa thôi. Lại nói, Tứ cô nương là con gái nuôi của Thái hậu.
Phong nhi của chúng ta nếu có thể ghi tên dưới danh nghĩa đại ca làm con thừa tự, đối với nó là trăm lợi mà không một hại."
Hắn lại tiếp tục khụ khụ hai tiếng, nói tiếp: "Nói chung sẽ có tiền đồ tốt hơn ở chúng ta bên này. Tuy là nam nhân tốt không hỏi xuất thân, Phong nhi của chúng ta cũng có thể tự mình khảo công danh vươn lên, nhưng điểm xuất phát không giống, thì tất cả đều sẽ khác biệt a."
Nghe Ngũ gia nói như thế, Ngũ nãi nãi cũng bình tĩnh lại chút. Trong lòng nàng cũng có chút không phải tư vị gì, rõ ràng là đã thương lượng xong rồi, bây giờ nàng lại do dự còn phải để Ngũ gia đến khuyên nàng … Trong lòng khó chịu đương nhiên không phải chỉ một mình nàng, trong lòng Ngũ gia sao có thể có tư vị gì được cơ chứ?
"Thiếp biết rồi." Ngũ nãi nãi đi qua, dùng lưng bàn tay thử nhiệt độ của ấm trà rồi rót cho Ngũ gia một chén trà, "Chàng cũng đừng đọc sách lâu quá, đừng để bị mệt."
"Không mệt." Ân Ngũ gia nhận chén trà đặt sang bên cạnh, "Chẳng qua nếu nàng không nỡ, vậy thì chuyện này coi như thôi, theo nàng là được."
Ngũ nãi nãi nhìn Ngũ gia, trong lòng từ từ an tĩnh lại, cũng ấm áp trở lại. Nàng cười cười, nói: "Hôm nay cũng chưa đem lời nói hết đường, có thể định xuống hay không còn chưa biết chắc được. Canh giờ không còn sớm nữa, thiếp phải đi đón Phong nhi trở về đã."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Ngũ gia gật gật đầu.
Lúc Ngũ nãi nãi mang theo nha hoàn đi đến cửa viện, Ân Ngũ gia lại phái nha hoàn đưa hai chiếc áo khoác gió đến.
"Ngũ gia nói nổi gió rồi, bảo nô tỳ mang áo khoác qua." Tiểu nha hoàn đưa áo khoác gió lên.
Hai chiếc áo khoác gió một chiếc là của Ngũ nãi nãi, một chiếc là của Ân Thiếu Phong. Ngũ nãi nãi cầm lấy áo khoác, ngẩng đầu nhìn về hướng thư phòng. Cổng viện cách thư phòng cuả Ngũ gia một cái tường, còn có một mảng rừng trúc tươi tốt, rõ ràng là nhìn không thấy, nhưng nàng vẫn nhìn một cái, sau đó mới vội vã đi đến đại phòng.
Lúc Ngũ nãi nãi đi đến viện tử của Đại thái thái, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Ân Thiếu Phong. Ân Thiếu Phòng ngồi bên cạnh Ân Mịch Đường, nó đang tập trung tinh thần nghe Ân Mịch Đường kể chuyện.
Ân Mịch Đường ngừng lại.
"Sao tỷ tỷ không kể nữa?" Ân Thiếu Phong nhìn theo ánh mắt của Ân Mịch Đường liền nhìn thấy mẫu thân của mình.
"Nương!" Ân Thiếu Phong nhảy xuống từ trên tháp thấp, chạy bước nhỏ đến nhào lên người mẫu thân.
"Chậm một chút." Ngũ nãi nãi vội bước lên hai bước, ôm nó lên.
Cảm giác ôm con trai của mình vào lòng thật ấm áp, thật tốt đẹp.
Trên đường trở về, Ngũ nãi nãi thuận miệng hỏi Ân Thiếu Phong hôm nay chơi có vui hay không. Ân Thiếu Phong gật đầu liên tục, ba câu cũng không rời khỏi Ân Mịch Đường. Ngũ nãi nãi cười cười, lại hỏi: "Phong nhi, hôm nay gặp đại bá bá của con chưa?"
"Gặp rồi ạ".
"Vậy, vậy đại bá bá có nói chuyện với con không?" trong lòng Ngũ nãi nãi bỗng dưng căng thẳng.
"Không có. Đại bá bá chỉ nói chuyện với Đường Đường tỷ tỷ thôi." Ân Thiếu Phong nghĩ nghĩ, sau chậm rì rì nói.
Không biết tại sao, trong lòng Ngũ nãi nãi không cảm thấy thất vọng gì, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm. Trong lòng nàng lại ẩn ẩn hy vọng Ân Tranh không ưng ý Ân Thiếu Phong.
Lúc Ngũ nãi nãi hỏi han Ân Thiếu Phong, Đại thái thái đang ôm Ân Mịch Đường đặt lên đùi, hỏi nàng có thích Ân Thiếu Phong hay không.
Ân Mịch Đường lại nói lần nữa: "Thích ạ, các ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội, Đường Đường đều thích."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!