Chương 37: (Vô Đề)

Ân Mịch Đường ngồi bên cạnh Đại thái thái, ôm bát từng ngụm lớn ăn cháo. Đưa muỗng cháo thơm mềm vào miệng, nàng nhìn tổ mẫu bên cạnh hỏi: "Tổ mẫu, có phải tối qua Đường Đường không ở cùng người nên người sợ hãi mà mơ thấy ác mộng hay không?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đại thái thái không ngờ Ân Mịch Đường lại nhắc đến giấc mộng tối qua, tay nắm chặt cái muỗng run rẩy một cái. Bà đặt muỗng xuống, nói: "Đường Đường, sáng nay tổ mẫu đẩy con một cái phải không? Có bị ngã đau hay không?"

Mông nhỏ của Ân Mịch Đường đúng là có chút đau, sau khi nàng trở về tiểu viện của mình còn gắng quay qua nhìn một cái, xanh một mảng lớn luôn. Nhưng mà nàng không muốn nói với tổ mẫu làm người lo lắng, nàng lắc lắc đầu, "Không đau, một chút cũng không đau. Sáng nay con gọi tổ mẫu thật lâu, tổ mẫu đều không dậy. Tổ mẫu, tối nay Đường Đường ngủ cùng người nhé."

Đại thái thái có chút hoảng hốt, sáng nay người gọi bà rốt cuộc là người trong mộng hay là Ân Mịch Đường đây?

"Tổ mẫu?"

Đại thái thái giật mình tỉnh táo lại.

"Hôm nay tổ mẫu ngốc ngốc ấy." Ân Mịch Đường nói.

Đại thái thái cười cười, múc cho Ân Mịch Đường một bát canh hạt sen, nói: "Đường Đường cũng đã năm tuổi rồi, nên tự mình ngủ thôi. Tổ mẫu không cần con ngủ cùng đâu."

Đại thái thái là lo lắng mấy ngày này sẽ còn mơ thấy ác mộng, sẽ dọa đến Ân Mịch Đường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nha hoàn trong viện tiến vào bẩm báo Ngũ nãi nãi mang Ngũ thiếu gia đến.

Đại thái thái nhẹ nhíu mày, đã đoán được ý đồ của Ngũ nãi nãi.

"Ôi, con đến không đúng lúc rồi." Ngũ nãi nãi dắt Lục thiếu gia Ân Thiếu Phong đi vào, Ân Thiếu Phong năm nay ba tuổi, rất ngoan ngoãn.

"Không sao, ta ăn xong rồi, chỉ là Đường Đường còn đang ăn." Đại thái thái sờ sờ đầu Đường Đường

Ân Mịch Đường lập tức dùng hai tay ôm bát canh hạt sen lúc nãy Đại thái thái múc cho nàng lên, từng ngụm từng ngụm uống vào. Nàng một hơi uống hết nửa bát canh hạt sen nhỏ, sau đó đặt bát xuống, nói: "Đường Đường cũng ăn xong rồi."

"Con ấy!" Đại thái thái cười lắc đầu.

Ngũ nãi nãi ngồi xuống chiếc ghế Vương ma ma vừa mang đến, nàng cũng cười nói: "Khó trách ngài thương nàng như thế."

Ân Thiếu Phong tò mò nhìn Ân Mịch Đường một cái, lại nhìn từng chiếc bát hoa hướng dương màu xanh trên bàn trước mặt Ân Mịch Đường, trong bát đặt mấy miếng kẹo mềm. Ân Mịch Đường thích ăn kẹo, Đại thái thái cũng chiều nàng, mỗi ngày lúc dùng cơm sẽ luôn đặt một ít kẹo mềm ở bên cạnh, đợi nàng ăn cơm xong liền có thể ăn kẹo ngay.

Ân Mịch Đường vừa cầm một khối kẹo mềm lên ăn liền nhìn thấy Ân Thiếu Phong đang nhìn mình. Ân Mịch Đường từ trên ghế nhảy xuống, cầm một khối đi qua chỗ Ân Thiếu Phong.

"Cho đệ này." Ân Mịch Đường đem kẹo mềm trong tay cho Ân Thiếu Phong.

Ân Thiếu Phong không lập tức nhận lấy, mà quay đầu qua nhìn mẹ mình. Ngũ nãi nãi gật gật đầu, Ân Thiệu Phòng mới lộ ra gương mặt tươi cười, quay đầu lại nói với Ân Mịch Đường một câu "Cảm ơn tỷ tỷ", rồi mới nhận lấy khối kẹo mềm lên ăn.

Ngũ nãi nãi ở bên cạnh ôn nhu nói: "Bình thường con không để nó ăn quá nhiều kẹo, bây giờ thấy Đường tỷ của nó ăn, liền dẫn ra con sâu tham ăn rồi."

"Đường Đường thích ăn, chỗ ta luôn có chuẩn bị. Phong ca nhi thích thì cứ ăn thoải mái. Đường Đường, mang Phong ca nhi đi thiên phòng ăn đi. Để Vương ma ma lấy ra thêm một ít, đem một ít thứ đang trữ của con đều lấy ra!"

Ân Mịch Đường "oa" một tiếng, "Vậy Đường Đường cũng được dính một ít ánh sáng của đệ đệ rồi. Thiếu Phong, đệ phải siêng năng đến nha!"

Ân Mịch Đường dắt tay Ân Thiếu Phong, đưa nó đến thiên phòng.

Ánh mắt Đại thái thái vẫn luôn đuổi theo Ân Mịch Đường, trong lòng nghĩ Đường Đường của bà hình như trưởng thành lên không ít, cũng có bộ dáng tỷ tỷ rồi.

Ân Mịch Đường đưa Ân Thiếu Phong đến bên chiếc tháp ngắn cạnh lò sưởi ngồi xuống, trên tháp đặt một cái tiểu ki. Nàng đọc tên mấy loại kẹo, để Vương ma ma lấy ra.

Ngũ nãi nãi nuôi con trai không chiều chuộng, bình thường đúng là không để hai đứa con trai của nàng ăn quá nhiều kẹo. Ân Thiếu Phong nhìn kẹo bày đầy chiếc bàn nhỏ, mắt đều nhìn thẳng rồi.

Ân Mịch Đường không nói gì, Ân Thiếu Phong liền quy quy củ củ mà ngồi một bên, không tự tiện lấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!