Chương 35: (Vô Đề)

Ân Mịch Đường ngây ra, còn muốn truy vấn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiểu Đậu Đỏ lại mở miệng trước một bước: "Chuyện trong nhà muội tỷ đều nghe nói cả rồi, đừng buồn nữa nhé."

Ân Mịch Đường muốn nói mình một chút cũng không buồn, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ khóc thương tâm của cha và tổ mẫu, mắt Ân Mịch Đường nhiễm lên một tầng ửng đỏ.

Thích Như Quy trừng Thích Bất Ly một cái, Tiểu Đậu Đỏ lập tức mím môi không dám nói nữa. Nàng muốn tìm chuyện gì đó dẫn dắt lực chú ý của Ân Mịch Đường, nhìn qua nhìn lại liền nhìn thấy cái vòng trên cổ tay Ân Mịch Đường. 

Tiểu Đậu Đỏ nghi hoặc kéo ống tay áo của Ân Mịch Đường ra, tỉ mỉ quan sát chiếc vòng ba màu trên cổ tay Ân Mịch Đường.

"Đẹp đúng không? Hoàng thượng vừa mới tặng muội đó." Ân Mịch Đường nói.

"Hoàng đế ca ca vừa mới tặng cho muội á?" Tiểu Đậu Đỏ có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Ân Mịch Đường.

Ân Mịch Đường không hiểu tại sao Tiểu Đậu Đỏ lại kinh ngạc thế, nàng gật đầu, nói: "Đúng thế, là Hoàng thượng trong lúc vô ý có được nha."

"Trong lúc vô ý có được?" Tiểu Đậu Đỏ nặng nề "hừ" một tiếng, "Có rắm ý!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thích Như Quy bên cạnh thấy có chuyện liền thấy hứng thú, lập tức dời cái ghế đôn qua ngồi xuống bên cạnh hai tiểu cô nương, mong chờ đợi em gái kể chuyện.

"Năm trước phiên bang tiến cống một khối ngọc thạch ba màu, ngọc thạch quý trọng, mà ngọc thạch ba màu này càng là khó có được đó! Hơn nữa còn là một khối lớn như thế …" Tiểu Đậu Đỏ duỗi tay vẽ vẽ trên không trung một vòng, "Vốn là mẫu hậu nói có thể khắc một thứ gì đó rất lớn, ví dụ như rồng này, kỳ lân này, sơn thủy này, tiên hạc này … rồi đặt trong cung của Hoàng đế ca ca. Nhưng Hoàng đế ca ca trực tiếp đem khối ngọc thạch ba màu giá trị liên thành đó cầm đi rồi!

Huynh ấy, huynh ấy, huynh ấy thế mà để tượng sư đem một khối ngọc lớn như thế đẽo thành một cái vòng tay nho nhỏ như thế?"

Mắt Tiểu Đậu Đỏ trừng thật lớn, sự tiếc nuối đau lòng trong mắt phi thường đậm nồng. "Thật sự là quá lãng phí rồi!"

Ân Mịch Đường nghe mà ngây người, nàng lại sờ sờ vòng ngọc ba màu trên tay, tự mình lẩm bẩm: "Đây, đây là thứ hi hữu như vậy ha …"

Thích Như Quy ngồi bên cạnh nghe kể chuyện thì mặt đầy thất vọng, hắn còn tưởng là có chuyện gì vui lắm chứ. Hắn quả nhiên là không thích nghe những câu chuyện nhàn thoại giữa các cô nương. Lại nghe Tiểu Đậu Đỏ và Ân Mịch Đường nói một hồi, Thích Như Quy triệt để không nhịn được nữa liền chạy ra ngoài đi chơi rồi.

Ân Mịch Đường vẫn ở lại Lăng Phượng Cung đến chạng vạng, Tiểu Đậu Đỏ giữ nàng lại ăn bữa tối rồi mới đi.

"Không đâu, muội không được ăn thịt." Ân Mịch Đường lắc đầu.

"Tỷ kêu phòng bếp làm thêm mấy món chay là được chứ gì?"

Ân Mịch Đường vẫn là lắc đầu, nàng bây giờ phải giữ hiếu, trong ăn uống phải rất chú ý, không muốn lưu lại đây ăn uống làm phiền đến Tiểu Đậu Đỏ.

"Vậy được rồi …" Tiểu Đậu Đỏ không vui gật đầu, "Thật mong qua tháng giêng sớm chút, các muội đều trở lại, chúng ta có thể cùng nhau học cùng nhau chơi rồi."

"Ồ … đúng rồi!" Tiểu Đậu Đỏ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Đợi sau khi lên lớp lại, chúng ta liền không học ở Tấn Giang Các nữa mà phải dọn sang chỗ khác rồi."

"Tại sao nha? Chuyển đến Nguyệt Chiếu Đường hả?" Ân Mịch Đường hỏi.

"Không phải, là Thanh Tiên Lâu. Còn tại sao hả … tỷ cũng không biết, dù sao thì đây là Hoàng đế ca ca nói thế."

Ân Mịch Đường cố gắng suy nghĩ một hồi, Thanh Tiên Lâu này nghe có chút quen tai, nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra là ở chỗ nào. Nàng đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra: "Thanh Tiên Lâu ở chỗ nào vậy?"

"Thì ở bên cạnh Lăng Thiên Cung của Hoàng đế ca ca đó." Tiểu Đậu Đỏ đứng lên, "Đi thôi, tỷ đưa muội đi nhìn xem."

Thanh Tiên Lâu là lầu các Thích Vũ Đế vì yêu thương tiểu công chúa mà xây lên cho nàng. Nhiều năm như thế qua đi, Thanh Tiên Lâu đổi qua không ít chủ nhân, trăm năm gần đây lại vẫn luôn để hoang như vậy.

Lúc Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ chạy đến Thanh Tiên Lâu liền thấy có cung nhân đang tu sửa, quét dọn. Thanh Tiên Lâu có bảy tầng, tinh tế tú mĩ. Trên mái hiên cong lên treo chuông đồng.

Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn một hồi, cảm khái : "Thật đẹp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!