Chương 34: (Vô Đề)

Ân Mịch Đường tiến cung, cùng Lý Trung Luân men theo tường cung đỏ son đi về phía trước.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lý Trung Luân quay đầu lại cười hì hì hỏi: "Ân tứ cô nương có mệt không?"

"Không mệt." trong lòng Ân Mịch Đường đang nghĩ chuyện trong nhà, lúc Lý Trung Luân nói chuyện với nàng, nàng phản ứng vẫn luôn chậm mất nửa nhịp.

Ân Mịch Đường đột nhiên cảm thấy không đúng, nàng đi lên phía trước hai bước kéo ống tay áo Lý Trung Luân, nói: "Đây không phải đường đến Lăng Phượng Cung mà."

Ân Mịch Đường lại không phải là lần đầu tiến cung nữa, đương nhiên có thể nhìn ra Lý Trung Luân dẫn nàng đi con đường này không phải hướng Lăng Phượng Cung rồi.

"Ân tứ cô nương, sao bây giờ cô mới phát hiện nha?" Lý Trung Luân cười híp mắt thành một đường, "Nô tỳ lát nữa sẽ đưa cô nương đi Lăng Phượng Cung, bây giờ chúng ta đi Lăng Thiên Cung một chuyến trước."

"Ô! Tiểu Đậu Đỏ ở chỗ Hoàng thượng sao?" Ân Mịch Đường truy vấn.

"Không có."

Ân Mịch Đường liền không hỏi nữa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vừa tiến vào Lăng Thiên Cung, Ân Mịch Đường từ xa liền nhìn thấy Thích Vô Biệt đứng dưới mái hiên, hình như đang chờ ai đó. Ân Mịch Đường vẫn luôn đi theo phía sau Lý Trung Luân kéo váy lên, vội vội vàng vàng chạy đi qua.

Gương mặt đạm nhiên không biểu tình của Thích Vô Biệt chậm rãi nhu hòa lại, hắn đứng trên bậc thềm, cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang chạy đến, nói: "Chạy làm gì, cẩn thận kẻo ngã."

Ân Mịch Đường giống như nghe thấy được vậy, kéo váy lên cao thêm một chút nữa, một bậc lại một bậc thềm cứ thế bước đi lên. Nàng bước lên bậc thềm cuối cùng, đứng trước mặt Thích Vô Biệt, quan tâm nhìn nhìn cánh tay của Thích Vô Biệt, hỏi: "Hoàng thượng, cánh tay của huynh còn đau hay không?"

Nàng duỗi bàn tay nhỏ ra muốn sờ một cái, lại rụt tay lại. Nàng sợ mình sờ một cái sẽ làm hắn đau. Cánh tay hắn đã không cần phải treo lên nữa nhưng vẫn còn phải băng bó lại.

"Đương nhiên không đau." Thích Vô Biệt lại thêm một câu, "Hoàn toàn không đau."

Ân Mịch Đường cũng không phân biệt được rõ ràng lời này của Thích Vô Biệt rốt cục là thật hay giả. Giống như trước đây vì để an ủi nàng mà hắn đã lừa nàng là không đau vậy. Nghĩ như thế, Ân Mịch Đường cũng không hỏi nữa. Nàng thu lại sự áy náy trong mắt, ngẩng đầu lên cong mắt cười nhìn Thích Vô Biệt hỏi: "Hoàng thượng, huynh ở đây chờ ai vậy?"

Thích Vô Biệt có chút bối rối.

"Cung Thanh Điện có chút ngột ngạt, trẫm đi ra tùy ý đi lại chút."

"Nhưng Hoàng thượng không đi lại tí nào mà."

Thích Vô Biệt khụ một tiếng, nói: "Đi vào thôi."

Ân Mịch Đường vừa đi vào Cung Thanh Điện với Thích Vô Biệt, vừa hỏi: "Hoàng thượng, không phải Lý công công nói là Tiểu Đậu Đỏ hẹn muội tiến cung sao? Sao lại đưa muội đến đây thế?"

Thích Vô Biệt thu lại một tia dị sắc dưới đáy mắt, lần nữa đạm mạc trở lại. Hắn tùy ý hỏi: "Muội còn nhớ Lưu Minh Thứ không?"

Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Nhớ, người cao cao, là một tiểu ca ca dễ nhìn."

Thích Vô Biệt không nhịn được cười một tiếng, đánh giá của Ân Mịch Đường đối với Lưu Minh Thứ là như thế này hả? Hắn thu nụ cười lại, nói: "Lúc qua năm mới hắn không trở lại, mà lưu lại Túc Bắc chăm lo cho y quán, Tiểu Đậu Đỏ có chút giận dỗi."

Thích Vô Biệt vờ như không có gì thêm một câu: "Để Lý Trung Luân đưa muội đến đây trước là vì muốn nói cho muội biết mấy ngày này Tiểu Đậu Đỏ không vui lắm. Lát nữa muội qua đó thay trẫm dỗ dành nàng nhé."

"Ồ … cho nên không phải là Tiểu Đậu Đỏ tìm muội chơi mà là Hoàng thượng để muội tiến cung dỗ dành Tiểu Đậu Đỏ hả?" Ân Mịch Đường hỏi.

Thích Vô Biệt ra vẻ nghiêm túc gật đầu.

"Hoàng thượng, muội biết rồi, vậy muội liền đi dỗ tỷ ấy nha!" Ân Mịch Đường quay người đi ra ngoài.

Biểu tình trên mặt Thích Vô Biệt có chút vết nứt, hắn nhẹ ho một tiếng, "Cái đó …"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!