Ân Mịch Đường được Ân Tranh ôm, một đoàn người gấp gáp đi về chính phòng của lão thái thái, thần sắc trên mặt mỗi người đều thập phần ngưng trọng. Ân Mịch Đường lặng lẽ quan sát sắc mặt mọi người, đem mặt nhỏ dán vào cổ cha mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Mịch Đường đối với bà cố nội không có ấn tượng gì, từ lúc nàng hiểu chuyện liền không gặp qua bà cố nội được mấy lần. Bà cố nội tuổi lớn rồi, thân thể cũng không được tốt lắm, vẫn luôn nằm liệt giường. Đặc biệt là hai năm này, bà cơ hồ mỗi ngày là có một nửa thời gian đều đang nằm ngủ.
Bởi vì là đêm trừ tịch, tuy là ban đêm nhưng mỗi viện trong Ân gia vẫn là một mảng đèn đuốc sáng trưng. Nhận được tin tức, người của các phòng đều đang chạy đến chỗ lão thái thái bên này. Bởi vì Đại thái thái và Ân Tranh đợi Ân nhị gia ở đại môn Ân phủ, cách hậu trạch xa chút, nên khi bọn họ chạy đến thì người các phòng trong phủ đều đến gần hết rồi.
"Đường Đường, con đợi ở chỗ này cùng các ca ca tỷ tỷ nhé, không được đi loạn." Ân Tranh đặt Ân Mịch Đường trong lòng xuống, tỉ mỉ dặn dò, "Không được đi đâu cả, không thể đi vào phòng, nhớ chưa?"
"Vâng …" Ân Mịch Đường gật đầu.
Đại thái thái cũng phân phó với hạ nhân trong sảnh đường mấy câu, phân phó bọn họ trông mấy đứa nhỏ ở trong sảnh. Các người lớn gấp gáp đi vào phòng, trong sảnh chỉ còn lại một đoàn đứa nhỏ của Ân gia và nô bộc.
Nơi ở của lão thái thái ở chính giữa của hậu trạch Ân gia, cũng từng rất rộng rãi khí phái. Nhưng mà sau khi lão thái gia qua đời, lão thái thái nằm liệt giường không dậy được, thì đã chẳng còn lộng lẫy trước đây, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Ân Mịch Đường chuyển động tròng mắt quan sát sảnh đường, kỳ quái cảm thấy có chút lạnh, nàng sờ sờ cánh tay mình.
"Tứ muội, muội lạnh sao?" Ân Thiếu Bách nhìn thấy sắc mặt Ân Mịch Đường có chút trắng bệch, hắn đi qua sờ sờ đầu nàng an ủi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có một chút."
Ngày đông ở Ngạc Nam hơi ẩm rất nặng, hơi ẩm nhập thân rất dễ thương thân. Ân Thiếu Bách phân phó hạ nhân của những em trai em gái này đều trở về mang áo khoác của các vị tiểu chủ tử mang đến. Các người lớn đều không ở đây, hắn thân là người lớn tuổi nhất liền bày ra bộ dáng huynh trưởng, tuy là hắn cũng chẳng qua mấy ngày nữa mới đầy tám tuổi.
Ân Mịch Đường kéo ống tay áo của Ân Thiếu Bách, hỏi: "Đại ca ca, bà cố nội làm sao vậy?"
Nghe thấy lời của Ân Mịch Đường, những đứa nhỏ khác trong sảnh đường cũng đều tò mò nhìn qua.
Ân Thiếu Bách ngược lại là bị làm khó rồi, hắn tuy là đã hiểu được đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà lại không biết nên giải thích với đám em trai em gái này thế nào. Hắn càng là không nói chuyện, một đám tiểu đậu đinh càng là trừng to mắt tò mò nhìn hắn.
Ân Thiếu Bách có chút ngượng ngùng, "Cái đó …"
Hắn còn chưa có nói xong, đột nhiên có mấy lão bà từ chạy ra từ trong phòng, sắc mặt của mỗi người đều thập phần khó xem. Bọn họ từ bên trong phòng chạy ra, gấp gáp chạy ra ngoài.
Không lâu sau, trong phòng truyền đến từng trận tiếng khóc trầm thấp. Đám nhỏ trong sảnh đường ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không dám nói chuyện nữa.
Không bao lâu, tiếng khóc trong phòng càng ngày càng lớn, bi thiên thương địa.
Những đứa nhỏ trong sảnh đường có chút sợ hãi.
Ân gia Ngũ cô nương Ân Vân Nhàn và Lục cô nương Ân Vân Kiều nắm tay nhau, có chút sợ hãi. Cuối cùng các nàng nhích đến bên cạnh Ân Mịch Đường, kéo ống tay áo Ân Mịch Đường, Ân Vân Nhàn đè thấp giọng, nhỏ giọng kêu "Tứ tỷ tỷ."
Ân Mịch Đường biết hai em gái sợ hãi, thực ra nàng cũng sợ nha! Nhưng nàng là tỷ tỷ, nàng không thể sợ! Nàng duỗi hai cánh tay ôm lấy Ân Vân Nhàn và Ân Vân Kiều, hai cánh tay nhỏ phân biệt vỗ vỗ lưng hai em gái, phồng gan nói: "Không sợ, không sợ! Tỷ tỷ đây, không có chuyện gì!"
Ân Nguyệt Nghiên quay đầu qua liền nhìn thấy ba chị em đang ôm nhau. Nàng liếc Ân Mịch Đường một cái, thân thiết với người nhị phòng như thế, sao không qua nhị phòng mà ở!
Ân Nguyệt Nghiên càng nghĩ, trong lòng càng không có tư vị gì. Đại tỷ và nhị tỷ bây giờ không có ở Ân gia, hai muội muội nhỏ nhất sợ hãi lại chạy đi tìm đứa lùn Ân Mịch Đường, cũng không đến tìm nàng!
Nàng ta không cam tâm siết chiếc khăn trong tay.
Tiểu cô nương bên này không sợ nữa, tiểu thiếu gia bên kia lại nháo nhào lên, Bát thiếu gia đang trong tã lót Ân Thiếu Dung híc híc hu hu khóc, Thất thiếu gia mới hơn một tuổi Ân Thiếu Dương cũng bắt đầu khóc. Hai bà vú vội ôm hai người lên, nghĩ biện pháp dỗ dành bọn họ.
Mấy lão bà tử lúc trước chạy ra lại vội vã chạy trở về, lúc bọn họ trở về trong tay toàn bộ đều ôm vải trắng.
Ân Mịch Đường khẽ buông lỏng hai em gái, quay đầu qua tò mò nhìn vải trắng trong tay các bà.
Trong các bà tử, có hai bà ôm vải trắng gấp gáp chạy vào phòng, mà mấy lão bà tử còn lại thì ôm vải trắng xoạt một tiếng trải lên trên đất. Lúc này Ân Mịch Đường mới nhìn rõ, đó đều là những y phục trắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!