Chương 29: (Vô Đề)

Tiểu cô nương thương tâm, nàng không phải rất hiểu tại sao Y Xuân lại nói như thế, nhưng nàng hiểu được Y Xuân không thích nàng, mà là ghét nàng. Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ bởi vì bị người khác ghét liền đau lòng, bắt đầu hoài nghi bản thân mình. Lẽ nào nàng làm không đủ tốt sao?

Thích Vô Biệt nháy mắt liền hiểu rõ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Vậy muội có ghét người nào hay không?" Thích Vô Biệt hỏi.

Ân Mịch Đường nghiêm túc nghĩ một hồi, gật gật đầu, "Có."

"Vậy người bị muội ghét liền không có một chút ưu điểm nào hay sao? Ngươi có bằng hữu sao? Có người thích người đó sao?" Thích Vô Biệt lại hỏi.

Ân Mịch Đường nghĩ nghĩ, lại gật đầu: "Có."

Thích Vô Biệt lại hỏi: "Nếu bây giờ có một cách có thể làm cho tất cả mọi người thích muội, nhưng muội lại không thích mình như thế, sống mà không chút vui vẻ, vậy muội có muốn hay không?"

Ân Mịch Đường gần như không cần suy nghĩ liền lắc đầu, "Không muốn, muội muốn vui vẻ."

"Đúng rồi, phải vui vẻ, được người mình thích cũng thích mình là may mắn, được người mình không thích lại thích mình là phúc khí. Nhưng bất kể thế nào, chúng ta trước tiên phải thích chính mình, sống cuộc sống chúng ta muốn. Căn bản không cần tự trách bản thân, không cần cố gắng để tất cả mọi người đều yêu thích muội, bởi vì đó là điều không thể được."

Ân Mịch Đường nhìn Thích Vô Biệt, chăm chú nghe hắn nói đạo lý. Nếu nói lúc Thích Vô Biệt bắt đầu nói đạo lý, Ân Mịch Đường còn không thể nghe hiểu được tất cả, nhưng nghe rồi nghe, Ân Mịch Đường liền từ từ có thể hiểu được.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sự nặng nề trong mắt nàng dần dần tan đi, lại lần nữa biến thành trong sáng.

Thích Vô Biệt nhìn thấy mà vui vẻ, hắn cũng có tư tâm, tư tâm của hắn đại khái là không hy vọng kiếp này Ân Mịch Đường phải mệt mỏi giống như kiếp trước vậy.

Lý Trung Luân ở bên cạnh liên tục cảm thấy kỳ lạ. Hầu hạ bên người Thích Vô Biệt lâu như thế, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Bệ hạ có kiên nhẫn giảng đạo lý cho hai tiểu cô nương, lại còn an ủi nữa.

"Hoàng thượng, cảm ơn huynh." Ân Mịch Đường vui vẻ cười lên.

Trong lòng nàng lại một lần nữa cảm thấy Hoàng thượng quá giỏi, còn biết nhiều đạo lý lớn như vậy. Hơn nữa nàng cũng nghe vào những lời Thích Vô Biệt nói với Tiểu Đậu Đỏ rồi.

Ân Mịch Đường lần đầu tiên cảm thấy thực ra Triệu ma ma rời đi, mình có trách nhiệm rất lớn. Là bởi vì nàng không làm được thưởng phạt phân minh, lúc Triệu ma ma rời đi nàng cũng không có đảm đương, nàng không có đứng ra …

Ân Mịch Đường lại hé hé miệng, lòng bàn tay hướng lên, động tác cổ quái dùng lưng bàn tay nhu nhu trán mình.

Thích Vô Biệt cau mày hỏi: "Muội đang làm gì thế?"

"Tiểu Đậu Đỏ có Hoàng thượng an ủi, muội không có, nên muội tự mình xoa." Ân Mịch Đường chu môi.

Thích Vô Biệt nhẹ run, chuyển thành cười lớn.

"Đừng nhu nữa, làm tóc loạn lên bây giờ." Thích Vô Biệt cười lắc đầu.

"Dù sao Bệ hạ biết buộc tóc, còn buộc rất đẹp nữa nha!" Ân Mịch Đường nhích qua, quỳ ngồi trước mặt Thích Vô Biệt, sau đó ghé đầu lên đùi Thích Vô Biệt, tay nhỏ chỉ chỉ đầu mình.

Thích Vô Biệt cứng người, tim không tự chủ được đập rộn lên.

Đây có được tính là thu hoạch ngoài ý muốn hay không đây? Sau ngày hôm nay, hắn vốn chỉ nghĩ dạy em gái làm thế nào để quản giáo hạ nhân, lại không nghĩ đến trong vô hình đã làm cho Ân Mịch Đường thân thiết hơn với hắn một chút nữa.

Hắn đặt nhẹ tay lên đầu Ân Mịch Đường, hưởng thụ khoảnh khắc nàng chủ động thân thiết này. Tóc của Ân Mịch Đường rất mềm, lướt qua lòng bàn tay Thích Vô Biệt, đem cảm giác mềm mại này chuyển đến đầu quả tim hắn.

Hắn gỡ ra một bên búi tóc của Ân Mịch Đường, đem tóc một bên đầu của nàng thả xuống. Hắn vừa muốn gỡ ra búi tóc bên kia, tiểu cô nương trên đùi lại đột nhiên bật ra.

Tay của Thích Vô Biệt cứng lại tại đó, đầu ngón tay còn treo một sợi dây buộc tóc màu vàng lông ngỗng.

"Sao thế?" Thích Vô Biệt hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!