Chương 23: (Vô Đề)

Ân Mịch Đường ngẩng đầu nhìn chuông vàng khắc rồng nhàn nhã lắc lư không ngừng, lắc lắc đầu: "Lấy một cái xuống thì không đẹp nữa, chúng ta đi thôi!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nàng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thích Vô Biệt, trong lòng nàng vội lắm, vội đi mã trường ôm ôm ngựa nhỏ đó. Trên đường, nàng nghiêng đầu nhìn Thích Vô Biệt hỏi: "Hoàng thượng, muội có thể ôm ôm ngựa nhỏ không?"

"Có thể."

"Muội còn muốn ngồi nữa."

"Có thể."

"Thật sao?" ngọn lửa trong mắt Ân Mịch Đường từ từ tối xuống, "Nhưng mà tiên sinh nói chỉ có nam hài tử mới có thể học cưỡi ngựa, tiên sinh dạy cưỡi ngựa sẽ không dạy muội."

Thích Vô Biệt trầm mặc một lát, mới hỏi: "Muốn học cưỡi ngựa à?"

"Ừ Ừ!"

Ân Mịch Đường hình như nghĩ đến cái gì đó, bắt lấy tay áo Thích Vô Biệt giật giật, "Hoàng thượng, muội cầu xin huynh liền có thể học được phải không? Huynh là Hoàng thượng mà, huynh nói được là được!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thích Vô Biệt cười hỏi: "Cầu xin thế nào?"

Ân Mịch Đường cau mày nghĩ một hồi mới dùng hai tay ôm lấy cánh tay của Thích Vô Biệt, mặt nhỏ cũng dán lên vai hắn dụi dụi, mềm giọng khẩn cầu: "Hoàng thượng là tốt nhất, Đường Đường cầu xin huynh đó. Muội muốn học cưỡi ngựa, giá giá giá! Cầu xin mà …. Cầu xin đó …."

Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại ngọt nị.

Thích Vô Biệt cười to, hắn đã nhìn thấy bộ dạng này của nàng khi cầu mẫu thân nàng mua kẹo cho. Thấy Thích Vô Biệt cười rồi, trong lòng Ân Mịch Đường liền vui vẻ, nàng cảm thấy dỗ Hoàng thượng vui vẻ liền có thể đáp ứng nàng rồi.

Lý Trung Luân đi bên cạnh liễn xa kinh ngạc nhìn Thích Vô Biệt đang cười to nhiều hơn một cái, trong lòng nói lúc Bệ hạ vui vẻ như vậy thật không nhiều, vị Ân tứ cô nương này thật biết cách dỗ người.

Thích Vô Biệt thu lại nụ cười, nói: "Trẫm có thể cho muội học cưỡi ngựa, nhưng mà có hai điều kiện, một là muội chỉ có thể học với trẫm, hai là muội chỉ có thể ngồi ngựa của trẫm."

Ân Mịch Đường "oa –" một tiếng, "Hoàng thượng huynh vậy mà biết cưỡi ngựa hả! Huynh học lúc nào thế? Như Quy ca ca và những người bồi đọc kia đều không biết đâu!"

"Ừm … vừa sinh ra đã biết rồi."

"Oa –" Ân Mịch Đường nhìn Thích Vô Biệt, sự sùng bái trong đôi mắt trong suốt của nàng càng thêm nồng đậm.

Thích Vô Biệt nhẹ khụ một tiếng, dời tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước. Tuy là tầm mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng khóe miệng hắn lại mang theo nụ cười từ đầu tới cuối, còn có chút chột dạ. Hắn thân là người trọng sinh, ở góc độ nào đó mà nói, hắn là một người mở quẻ rồi. Hắn lợi dụng trùng sinh để đạt được sự sùng bái của Ân Mịch Đường hình như có chút không được quang minh chính đại gì cho lắm.

Chỉ là, Thích Vô Biệt không thể không thừa nhận hắn có chút hưởng thụ khi đôi mắt sùng bái của Ân Mịch Đường nhìn hắn. Hắn nhịn không được, quay đầu nhìn nàng một cái.

Liễn xa dừng lại ở mã trường, dẫn đến sự chú ý của đám nhỏ trong mã trường. Tôn tướng quân dạy cưỡi ngựa là vị tướng quân đã lăn lộn trên sa trường rất lâu, trước đây bị thương, bây giờ tuổi cũng lớn rồi nên được Thích Vô Biệt mời đến dạy hoàng tử cưỡi ngựa. Thích Như Quy và mấy nam bồi đọc còn chưa có lên ngựa, đang nghe Tôn tướng quân giảng những điều cần chú ý.

Các tiểu cô nương đều ngồi trong đình ở chỗ xa, vừa ăn hoa quả điểm tâm, vừa ríu ríu rít rít nói cười.

"Hoàng thượng đến rồi!" Ân Nguyệt Nghiên đứng lên, nàng ta không chạm vào được câu chuyện của những tiểu cô nương khác, vẫn luôn nhìn khắp nơi, nên là người đầu tiên nhìn thấy liễn xa của hoàng đế.

"Hoàng đế ca ca!" Tiểu Đậu Đỏ từ trên ghế đá nhảy xuống, chạy qua chỗ Thích Vô Biệt. Nàng còn chưa chạy đến nơi liền nghi hoặc tại sao lại có những hai Hoàng đế ca ca vậy? Đợi nàng chạy đến trước mặt Thích Vô Biệt và Ân Mịch Đường mới phát hiện thì ra là Ân Mịch Đường mặc áo khoác của Hoàng đế ca ca.

Mọi người đều đứng lên hành lễ cung nghênh thánh giá, Thích Vô Biệt phất tay để mọi người miễn lễ, đi đến trong đình ngồi vị trí chính giữa, cho Tôn tướng quân tiếp tục bài học.

"Sao muội lại mặc áo của Hoàng thượng?" Mộ Dung Ngô Kiến ruột thẳng miệng nhanh trực tiếp hỏi.

Ân Mịch Đường mới vừa giải thích cho Tiểu Đậu Đỏ một lần, lại lần nữa giải thích với Mộ Dung Ngô Kiến: "Bởi vì mã trường có gió."

Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi ngầm hiểu nhìn nhau một cái, Ân Nguyệt Nghiên quay đầu qua, đến cả Mộ Dung Ngô Kiến và Thẩm Thư Hương đều cau mày lại. Ân Mịch Đường ngồi xuống rồi mới phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình có chút kỳ quái, nàng cúi đầu sờ sờ áo khoác trên người, là bởi vì chiếc áo khoác này sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!