Chương 22: (Vô Đề)

Thái hậu sờ sờ trong ống tay áo lại cái gì cũng không sờ được, lại sờ sờ lên đầu tóc đen được vấn lại, trên đó chỉ cắm một cây trâm ngọc trắng, không gỡ xuống được, liền dứt khoát cướp lấy cây dù giấy dầu trong tay Thái thượng hoàng ném xuống Thích Vô Biệt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Con giỏi nhỉ, mới đăng cơ nửa năm đã muốn lập hậu, lại nửa năm nữa liền muốn tuyển tú hả? Lại ba năm nữa là muốn hậu cung ba ngàn giai lệ?" Thái hậu tức giận duỗi ra năm ngón tay, "Năm tuổi, con mới năm tuổi thôi! Bây giờ đã muốn cái này, há chẳng phải là muốn đi lên con đường hôn quân rồi à!"

Thái hậu là được Thái thượng hoàng nuôi lớn, cho dù đã làm mẹ rồi nhưng lúc tức giận thì khí thế cũng không đủ, còn mang chút yêu kiều.

"Sẽ không có hậu cung ba ngàn giai lệ, trong cung này về sau chỉ có một hoàng hậu mà thôi." Thích Vô Biệt ngưng lại một chút, "Tục nói, con tông không giống lông cũng giống cánh, trong thân thể hoàng nhi chảy dòng máu của phụ hoàng, dĩ nhiên là cũng sẽ như thế."

Thái thượng hoàng vẫn luôn im lặng giờ mới cười nhẹ một tiếng, hiểu rõ nhi tử đây là đang cầu cứu mình, nhưng hắn không muốn chộn rộn vào cuộc nói chuyện của hai mẹ con đâu. Hắn phất tay, phút chốc liền có người lặng lẽ chạy lên nóc nhà đưa cây dù vào trong tay hắn, lại nhanh chóng lui xuống. Thái thượng hoàng mở dù ra che nắng cho Thái hậu, nhàn nhã nhấc bước chân.

Nhưng sau khi Thích Vô Biệt nói ra lời này, biểu tình trên mặt Thái hậu liền hòa hoãn lại. Nàng nhìn Thái thượng hoàng bên cạnh, lại soi xét Thẩm Vô Biệt một hồi, mới hỏi: "Nghe ý tứ của con, nhân tuyển cho vị trí hoàng hậu đã có rồi hả?"

"Ân Tứ."

Nghĩ đến một màn vừa rồi, Thái hậu liền trầm mặc xuống, Thích Vô Biệt đột nhiên nói đến chuyện lập Hậu làm cho nàng ngoài ý muốn quá rồi, nàng phải suy nghĩ thật kỹ mới được. Nhũ danh của Ân Mịch Đường cũng là nàng đặt, nàng đương nhiên là rất thích đứa nhỏ này. Nhưng Ân Mịch Đường còn quá nhỏ, mới chỉ là độ tuổi mới hiểu chuyện mà thôi. Từ góc độ người làm mẹ mà nói, Thái hậu không nắm chắc được Ân Mịch Đường sau này sẽ là một cô nương tốt mạnh mạnh khỏe khỏe hay không, có thể gánh vác được vị trí hoàng hậu này hay không. Từ góc độ khuê mật của Ngụy Giai Minh mà nói, Thái hậu cũng phải nghiêm túc suy nghĩ, nếu bây giờ đem chuyện này định xuống rồi có làm hại đến một tiểu cô nương bốn tuổi hay không.

"Gấp cái gì, nói sau đi!" Thái hậu đẩy Thái thượng hoàng một cái, muốn đi xuống. Nàng không thể tự mình đi xuống được, phải để Thái thượng hoàng mang xuống thôi. Thái hậu là muốn đến Bích Thủy lâu xem xem Ân Mịch Đường, cũng thuận tiện thăm dò tiểu cô nương một chút, ít nhất phải biết Ân Mịch Đường có ghét tiểu hoàng đế hay không chứ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thích Vô Biệt nhìn ra Thái hậu là đang suy nghĩ, như vậy là được rồi. Hắn là hoàng đế, có thể hạ một cái thánh chỉ là được, chỉ là hắn dù sao cũng bị nhốt trong thân thể một đứa nhỏ năm tuổi, nếu làm như vậy thật, chỉ sợ sẽ có điều dị nghị, đối với Ân Mịch Đường cũng không tốt. Mà nếu là Thái hậu dùng danh nghĩa định hôn để hạ ý chỉ thì sẽ giải quyết được rất nhiều phiền phức.

Lúc Thái hậu đi đến Bích Thủy lâu, Ân Mịch Đường vừa mới thay xong một bộ đồ sạch sẽ. Thái hậu ngồi xuống, kéo Ân Mịch Đường đến bên người, ôn nhu hỏi: "Tiểu Đậu Ngọt này, con thấy Hoàng thượng là người thế nào?"

"Lợi hại! Rất lợi hại ạ!" Ân Mịch Đường dựng ngón tay cái, mắt nhỏ lại bay đến chiếc hộp trên tiểu ki. Chiếc hộp là Thái hậu mang đến, bên trong là các loại kẹo Thái hậu mang về từ Tiêu Bắc trong chuyến đi lần này. Kẹo này trước đây Ân Mịch Đường có ăn qua một lần, rất ngọt rất thơm cũng rất giòn, nàng rất thích. Tất cả lấy hiếm làm quý, bởi vì không thường được ăn, vô hình chung liền biến thành càng ngon hơn nữa.

Thái hậu nhìn ra, cầm lấy một miếng nhét vào trong tay nàng, hỏi: "Hoàng thượng lợi hại chỗ nào?"

"Biết rất nhiều thứ, không giống với người khác chút nào!" Ân Mịch Đường nhai nhai kẹo trong miệng, rộp rộp.

Thái hậu nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy con cảm thấy Hoàng thượng có khuyết điểm gì?"

"Huynh ấy là Hoàng thượng, không thể nói." Ân Mịch Đường lắc đầu, miệng tiếp tục chép chép.

"Không sao, nó là Hoàng thượng, cũng là con trai của ta, nói với ta không sao, không ai dám trách con đâu."

Ân Mịch Đường ăn hết kẹo trong miệng, lại liếm khóe miệng, ngập ngừng nói: "Không thích nói chuyện, không thích cười, mọi người đều sợ huynh ấy …"

Thái hậu gật gật đầu, suy nghĩ.

Ân Mịch Đường nhìn thái hậu một cái, lặng lẽ lấy một miếng kẹo nhét vào trong miệng, tiếp tục rộp rộp.

"Vậy con thích Hoàng thượng không?"

"Thích ạ." Ân Mịch Đường gật đầu, "Người tốt thì con đều thích hết."

Thái hậu đổi một cách hỏi khác: "Vậy Tiểu Đậu Ngọt có muốn luôn luôn ở bên cạnh Hoàng thượng không?"

"Có Lý Trung Luân vẫn luôn ở bên cạnh huynh ấy mà!"

Thái hậu cười ngất, nàng coi như hiểu rõ rồi, chuyến này là không công rồi. Đứa bé này còn nhỏ, căn bản cái gì cũng không hiểu. Nàng ôn nhu nhìn tiểu cô nương đang nhai kẹo giòn, đôi má trắng mềm phồng phồng.

"Ăn từ từ thôi." Thái hậu thấy nàng ăn xong lại đưa cho nàng một miếng.

Trần ma ma tiến vào bẩm báo bốn cung nữ bên người Tiểu Đậu Đỏ đưa đồ đến. Thì ra Tiểu Đậu Đỏ đột nhiên có hứng chí cắm hoa, một hơi cắm liền mấy bình, liền để cho bốn cung nữ một người ôm một bình đưa đến cho Ân Mịch Đường.

"Đẹp quá! Đẹp quá!" Ân Mịch Đường ôm lấy bình hoa lớn cực kỳ vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!