"Muội khóc hả?" Thích Như Quy nhíu mi, không nhịn được đi về phía Ân Mịch Đường.
Ân Mịch Đường sửng sốt, ánh mắt lấp lánh. Nàng nhanh chóng quay mặt đi, dùng mu bàn tay lau mảnh ướt át bên khóe mắt, nói: "Bụi bay vào mắt thôi."
Thích Như Quy mới không nghe nàng nói linh tinh đâu, hắn tiếp tục đi về phía Ân Mịch Đường, nhưng nàng bước lùi ra sau.
Một Thích Như Quy trước nay luôn cười hì hì, bây giờ khó có khi nghiêm mặt, hỏi: "Nói cho huynh biết muội khóc cái gì."
Ân Mịch Đường hé hé miệng, nhưng cũng không nói cái gì.
Đáy lòng Thích Như Quy trào lên sự nghi hoặc, từ nhỏ đến lớn hắn tận mắt nhìn thấy Hoàng huynh đối xử khác biệt với Ân Mịch Đường, cho dù Thích Vô Biệt có làm mặt lạnh hỉ nộ không hiện đi nữa thì cũng không qua mắt được Thích Như Quy. Từ rất lâu trước đây, Thích Như Quy đã sớm biết Ân Mịch Đường rất quan trọng với Thích Vô Biệt.
Giống như hạt châu được Thích Vô Biệt giấu trong ống trúc đựng bút vậy —— Hạt châu đó là từ trên giày của Ân Mịch Đường rơi xuống. Chỉ cần có liên quan đến Ân Mịch Đường, thì đều là mạng của Thích Vô Biệt.
Cũng chính vì quá hiểu rõ những điều này, cho nên hắn rất yên tâm, cho nên hắn có thể giả ngây giả ngốc rút ra, giả vờ trong tim mình không có tình cảm nam nữ đối với Ân Mịch Đường.
Nhưng nàng khóc.
Thích Như Quy cảm thấy mông lung, những thứ hắn thấy là thật sao?
Sao nàng lại khóc?
Trong lòng nàng có ủy khuất sao?
Thích Như Quy thấy lòng ngột ngạt, sau sự buồn bực ngắn ngủi qua đi, hắn đột nhiên hiểu ra. Hắn nở nụ cười, ngữ khí tùy tiện, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc, nói: "Đậu Ngọt, ta có thể làm gì cho muội? Muội muốn ta làm gì cho muội?"
Ân Mịch Đường nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thích Như Quy, bỗng đờ người ra, những ký ức hỗn tạp nháy mắt tuôn vào.
Sao nàng lại khóc ư? Nàng không thể nói, không thể nào nói cho Thích Như Quy nghe, bởi trước mắt nàng hiện lên tình cảnh vẫn mệnh của hắn.
Khóe môi Ân Mịch Đường vẫn như cũ hàm lệ, nhưng lại chân tâm thật ý cười lên. Nàng nhìn Thích Như Quy, nghiêm túc nói: "Chăm sóc bản thân cho tốt."
Ngưng một lát, nàng lại nhẹ giọng gọi: "Ca ca."
Mi tâm Thích Như Quy nhíu lại, sau đó chầm chậm nới lỏng ra, lần nữa dùng dáng vẻ chơi đùa nhân thế cười lên, nói: "Đương nhiên rồi, trước nay ta chưa từng để bản thân ăn mệt đâu, đều là ăn ngon uống tốt thôi."
Trong lòng Ân Mịch Đường bỗng dưng dấy lên từng trận chua xót.
Nếu không phải chuyện ngoài ý muốn lần này làm nàng có được ký ức hai kiếp, thì có lẽ nàng sẽ vui vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều nhỉ? Có lúc vận mệnh rất thích trêu đùa người ta, làm thế nào nàng cũng không tưởng tượng được tính cách của hai anh em Thích Vô Biệt và Thích Như Quy của hai đời lại khác nhau nhiều như thế.
Rõ ràng ở kiếp trước người luôn cần mẫn với chuyện triều chính là Thích Như Quy, tiêu dao khoái hoạt là Thích Vô Biệt.
Nhưng đời này lại ngược lại.
Những năm này, áp lực trên vai Vô Biệt của nàng chắc là rất lớn nhỉ?
"Đậu Ngọt, sắp làm Hoàng Hậu rồi, có thích không?" cuối cùng Thích Như Quy nhẹ nhàng hỏi một câu.
Ân Mịch Đường gật đầu, ban đầu là nhẹ nhàng gật, sau đó lại lần nữa gật đầu thật mạnh. Nước mắt bên khóe mắt lăn xuống, nhưng trong đôi mắt mờ mịt của nàng lại chứa ý cười. Nàng nhìn vào mắt Thích Như Quy, nói: "Thích, dĩ nhiên là thích rồi, có thể gả cho ca ca của huynh, có thể bồi bạn bên cạnh huynh ấy, những ngày về sau đồng cam cộng khổ, thì không còn gì đề cầu nữa."
Thích Như Quy hoảng hốt dời ánh mắt, rũ mi "ừm" một tiếng. Dường như thời gian ngưng đọng lại bên bờ môi nàng trong chớp mắt, lại dường như trôi qua đã ngàn năm. Thích Như Quy kéo kéo khóe môi, cười nói: "Đến lúc đó sẽ tặng cho Hoàng Hậu nương nương một phần quà lớn, để chúc mừng tiểu muội muội trở thành tẩu tử. Cũng chúc …"
Hắn lần nữa ngước mắt lên nhìn vào mắt Ân Mịch Đường, trầm mặc một lúc rồi tiếp tục nói: "Cũng chúc muội và Hoàng huynh vĩnh kết đồng tâm, ân ái trăm năm."
"Chúc ca ca bình an thuận lợi trường mệnh trăm tuổi, có thể tìm được người tri tâm nắm tay tiêu dao cả một đời."
"Được được được, chúng ta cứ chúc nhau như vậy." Thích Như Quy lười biếng đánh ngáp, "Không nói nữa, huynh có hẹn người ta đi đấu gà, xuỵt, nhưng đừng có nói cho Hoàng huynh biết đó. Đi nhé."
Ân Mịch Đường gật đầu, lùi ra sau một bước, đứng nhìn Thích Như Quy quay người rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!