Chương 8: Sóng lớn

"Tiểu Điềm, con đang ở đâu?"

Giang Điềm tùy ý xoa bàn tay dính nước lên quần jean, cô hạ giọng trả lời, "Con đang ở trường." Trong lúc nói cô lo lắng che lấy điện thoại, lui vào một góc, trong quán bar quá ồn ào, Giang Điềm sợ người bên kia điện thoại phát hiện ra điều bất thường, cô liền vội nói, "Có chuyện gì ạ?"

Giang Ninh Minh cười trả lời, "Bố mẹ vừa trở về An Thành, tiện đường qua trường con luôn."

Mí mắt Giang Điềm nhảy dựng thật mạnh, miễn cưỡng ổn định giọng nói, "Hai người… Hai người đi đến đâu rồi ạ?"

Bố Giang báo địa chỉ, nói mấy câu, rồi cúp điện thoại, đầu Giang Điềm trống rỗng, cô vội vàng cầm chiếc balo trên bệ rửa mặt rồi chạy vội ra hành lang.

Mới đi được vài bước, đã có người gọi cô lại, Giang Điềm nhìn về phía có giọng nói, người đàn ông đứng cách cô ba mét, áo sơ mi trắng một nửa nhét trong quần tây, bên còn lại tung ra ngoài, quần áo xộc xệch, vài cúc sơ mi trước ngực bung mở ra.

Hắn dường như khá say, chiếc đèn chùm màu cam trên đầu phủ quanh hắn một viền vàng nhạt, con ngươi đen nháy chứa men say mông lung, giống như làm đổ một chai vang đỏ vào chăn nhung trắng tinh, từng lớp lan ra ngoài, phong tình lưu chuyển.

Là người khách mới giúp cô giải vây.

Giang Điềm đang gấp như lửa đốt, chuyện cô làm ở quán bar, cũng ít nhiều giấu giếm người trong nhà, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên tập kích làm cô trở tay không kịp, nhưng người trước mắt ——

Cô chạy đến, túm lấy dây balo, lễ phép nói, "Vừa rồi cảm ơn anh."

Người đàn ông hơi hơi gật đầu, đôi tay đút trong túi quần, sau khi giới thiệu ngắn gọn bản thân, đôi mắt hơi say khẽ cụp xuống, giọng hắn khàn khàn, "Chuyện nhỏ."

Giang Điềm chuẩn bị nói thì điện thoại cô rung lên, lão Giang nói cho cô vị trí, đã rút gần khoảng cách, chỉ còn cách trường cô nhiều nhất nửa tiếng, Giang Điềm hoàn toàn nóng nảy, cô xua tay về phía người đàn ông, "Xin lỗi, tôi đang vội đi trước."

"Đợi đã." Đối phương rõ ràng không định để cho cô đi, hắn giương mắt, khẽ nhướng mày, giọng nói nặng nề, "Cùng nhau uống một ly?"

Bước chân Giang Điềm dừng lại một lần nữa, nếu là ngày bình thường, có lẽ cô sẽ không từ chối, nhưng hiện tại cô đang vội quay lại trường học, "Ngại quá, lần sau có cơ hội tôi sẽ mời rượu anh." Nói xong, cô bước nhanh về trước.

Người đàn ông tựa như còn chưa nói xong, duỗi tay ngăn cô lại.

Chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Mùa hè, Giang Điềm mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, người phía sau vô thức giơ tay túm lấy một góc áo, nhưng với cái túm này, cả dây áo lót bên trong áo cộc tay cũng bị kéo lên, dây đeo co dãn, hợp với áo phông trắng phình ra thành một hình tam giác, bị hắn nắm trong tay.

"….."

"….."

Hai người đồng thời ngây ra.

Giang Điềm ý thức được chuyện gì đã xảy ra, "ba" một chút, gương mặt trắng nõn nháy mắt đỏ bừng, hai tai cũng đỏ như bị thiêu.

Người đàn ông cũng sững sờ một lúc, đầu lưỡi hắn đẩy bên má, mày kiếm cau lại như muốn khảm vào trán.

Giang Điềm nhìn xuống ngực, quần áo bị co chặt, siết đau ngực cô, quán bar này người tốt người xấu lẫn lộn, cô tự nhận đã trải qua không ít sự đời, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện khó nói như này.

Trong không khí tràn ngập sự quỷ dị không tả nổi, một người phục vụ tình cờ đi ngang qua hành lang, ánh mắt rõ ràng mập mờ, thức thời bước nhanh rời đi.

Cô bị giẫm phải đuôi liền nổi tính tình xù lông lên, Giang Điềm không còn cách nào để hình dung sự xấu hổ lúc này, điện thoại lúc này lại thúc giục, lần này không phải lão Giang, mà là mẹ cô, cái này so với mười lão Giang còn đáng sợ hơn.

Thế là, Giang Điềm cũng không biết dây thần kinh nào có vấn đề, cô xoay người tức đến hộc máu mà quăng cho người đàn ông kia một cái tát.

Đối phương giật mình, đến lúc thần trí quay lại, cảm giác say cũng thanh tỉnh đi mấy phần, nhanh chóng buông lỏng tay, dây áo lót bắn trở lại, ngực Giang Điềm bất ngờ rung lên.

Thật là đau, chuyện gì vậy chứ.

"Đinh đinh đinh ——"

Hình ảnh trong đầu giống như bọt sóng vỡ ra, từng màn biến mất, Giang Điềm trở mình, với tay tắt chuông báo trên tủ đầu giường, phòng ngủ lại yên lặng trở lại, Giang Điềm lật người định nằm xuống, giữa ý nghĩ chớp nhoáng, cô đột nhiên mở mắt ngồi bật dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!