Chương 7: “Có phải cô thích tôi rồi không?”

Giang Điềm ý thức được nguyên nhân hiểu nhầm có lẽ là do bề ngoài trông quá mức ngọt ngào của mình, được bổ sung bởi một số yếu tố chủ quan mà cô không thể kiểm soát, thế là dưới ánh mắt cầu cứu của Lục Minh Chu…..

Cô chối từ đạo nghĩa chọn cách phớt lờ.

Giang Điềm ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, đem túi ni lông lớn bé trong tay xếp chỉnh tề trên chiếc bàn thấp, sau đó không quan tâm mọi việc xung quanh mà quay người, ngẩng đầu bước ra đến cửa dưới ánh nhìn chăm chú của hai người đàn ông, "lạch cạnh" một chút thập phần tiêu sái đóng cửa lại.  

"….."

Lục Minh Chu che gáy lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Trần Minh tính toán thời gian, không sai biệt lắm đã qua thời điểm gà bay chó sủa, ông đúng lúc trở về, liền nhìn thấy Giang Điểm đẩy cửa ra, ông đầu tiên là sững sờ, cũng cẩn thận xem xét đánh giá cẩn thận, cô gái trước mắt này có mái tóc dài ngang vai, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt long lanh nước, nhìn cùng lắm là mười mấy tuổi.

Người trông xinh đẹp, nhưng rõ ràng không phải khẩu vị của thiếu gia nhà mình, lại nói tuổi vẫn còn quá nhỏ.

Nhưng đây đúng là từ phòng bệnh nhà mình mà ra, Trần Minh suy nghĩ một chút, liền lắm miệng hỏi một câu, "Bạn nhỏ, cháu là?"

Giang Điềm thiếu chút nữa không nói lên lời, người nói chuyện đoán chừng xấp xỉ tầm tuổi bố cô, cô cũng không thể so đo với người ta, đành phải xấu hổ cười hai tiếng, "Giao… giao thức thức ăn bên bên ngoài."

Tuổi nhỏ như vậy đã đi làm việc, lại còn là người nói lắp.

Trần Minh động lòng trắc ẩn, ông sờ sờ túi lấy ra mấy tờ tiền mặt đặt vào tay Giang Điềm, thương tiếc nói, "Trời nóng vất vả, đây cầm lấy tiền boa." Ông dừng một chút, trong ánh mắt sững sờ của Giang Điềm, lại nhét mấy tờ ông Mao cũ, "Mua nhiều thức ăn một chút, còn phát triển."   

Giang Điềm hóa đá tại chỗ, "….."

Trần Minh cười hiền lành, khóe mắt hiện lên nếp nhắn trông nho nhã hơn mấy phần, cũng không đợi Giang Điềm nói cảm ơn, ông nghiêng người vòng qua Giang Điềm đẩy cửa đi vào.

Kỳ lạ thật.

Hai cha con lúc trước còn đang giương cung bạt kiếm ——

Giờ phút này lại cực kỳ hài hòa ngồi song song tại sô pha nhỏ bên trong, một già một trẻ cùng một tư thế, bắt tréo chân, tay phải cầm đũa, trên bàn trà bày một đống cơm hộp, trên TV đang phát trực tiếp World Cup.

Trần Minh nhìn cảnh trước mặt này, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc, không khỏi nghĩ tới phu nhân nhà mình.

Người tốt, đáng tiếc lại mất sớm.

Lục Minh Chu chọc chọc vào bát mì sợi, khóe miệng nhếch lên, "Muốn ngực không có ngực, muốn chân không có chân, con nhắm vào cô ta làm gì." Anh gắp nửa quả trứng chim cút nuốt xuống, nói tiếp, "Lại nói, hai ngày trước còn coi con là biến thái, hôm nay lại không biết dây thần kinh nào xảy ra vấn đề mà nghĩ con trai người là một chàng trai sa ngã, làm thế nào con có thể thích cô nhóc kiểu này ——"

Lại nhớ đến chuyện mấy ngày trước nữa, anh đưa chuyển phát nhanh cũng bị người ta hại.

"Bố vừa rồi cũng là hồ đồ, nhưng mà….." Lục Viễn Hoài bới đũa vào đĩa thịt kho tàu chọn chọn một chút, ánh mắt ông dừng lại, cười nói, "Thằng nhóc con lúc năm tuổi đã biết vén váy con gái, mẹ con tức giận đến nỗi bỏ đói con một ngày….."

Lục Minh Chu cảm nhận được điềm xấu, vì thế lúc Lục Viễn Hoài lải nhải, anh ngắt lời, "Bố à, lúc ăn không bàn luận lúc ngủ không nói chuyện."

Nhưng người đàn ông trung niên tự nhận là trí thức này không hề có chút tự giác, hai mắt ông nhíu lại, cười đến méo mó khuôn mặt, "Tối hôm đó con còn chạy đến hỏi bố vì sao con trai không thể mặc váy, nói mặc váy thuận tiện đi tiểu, nằng nặc bắt bố phải mua váy cho con! Cho nên lúc con năm tuổi còn mặc qua mấy cái quần thủng đũng!" 

"………."

Lục Minh Chu tay run lên, chiếc đũa rơi xuống.

Anh rõ ràng không được bình tĩnh, Lục Viễn Hoài cảm thấy mỹ mãn liền bắt đầu nói đến chính sự, "Triển lãm nghệ thuật kỷ niệm tròn 15 năm của mẹ con đã được chuẩn bị gần như sẵn sàng, đến lúc đó con đến xem một chút, bố không yên tâm giao cho mấy người cấp dưới xử lý, có thời gian con cũng đi một chuyến."

Lục Minh Chu sững sờ một lúc, Lục Viễn Hoài thấy anh ngây người, thúc khuỷu tay phải vào cánh tay Lục Minh Chu, "Bố biết con không thích hình thức này, nhưng tốt xấu gì cũng lưu cái kỷ niệm."

Lục Minh Chu khom lưng nhặt đũa lên, đáp "Con biết rồi."

Chu Niệm là một họa sĩ, lúc trẻ ở An Thành có chút danh tiếng, cũng là người thích nhiếp ảnh có thâm niên, mỗi năm đều bận rộn đi vòng quanh thế giới sưu tầm phong tục, năm đó quen biết Lục Viễn Hoài cũng là một câu chuyện hài kịch tính trên chiếc du thuyền định kỳ chở khách ra biển.

Lục Viễn Hoài gật gật đầu, nhìn thấy Trần Minh đi vào cửa, lại nghĩ tới việc khác, "Chú Trần nói, con lấy đi hai bức tranh từ phòng vẽ à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!