Bầu không khí xung quanh ngưng đọng lại.
Lời tuyên bố mạnh mẽ hào hùng của Giang Điềm như sấm dội mặt đất, trong khoảnh khắc, vài đôi mắt "xoẹt xoẹt xoẹt" quét về phía cô.
Trán Lục Minh Chu giật giật, biểu cảm có chút nghiền ngẫm, một hồi lâu sau, cũng chỉ có thể miễn cưỡng thốt ra một câu, "Cô suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy?"
Giang Điềm không lên tiếng, giọng điệu Lục Minh Chu hơi nặng, sự hào hùng của Giang Điềm một giây trước lập tức xẹp xuống, cô lắc đầu.
"Đinh ——" Tiếng thang máy kêu lên.
Giang Điềm phản ứng nhanh, nhấc chân chạy ra ngoài, nhưng vừa mới ra khỏi thang máy, khuỷu tay cô đã bị người túm nhẹ, giây lát sau đối phương buông tay ra, Lục Minh Chu đứng phía sau cô, ánh mắt bảo cô đợi một chút.
Trông khí thế của anh quá cứng rắn, Giang Điềm dừng bước chân, thấy anh xoay người nói chuyện với bác sĩ nam bên cạnh, đám người ở đại sảnh tầng dưới ồn ào, làm cô không nghe được hai người nói cái gì, chỉ nghe được mấy từ vụn vặt.
Sau một hồi, nam bác sĩ nhàn nhạt cười, vỗ vai Lục Minh Chu, rất tự nhiên ôm lấy cô gái bên cạnh rời đi, Lục Minh Chu lúc này mới đi về phía cô, Giang Điềm ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Minh Chu đút tay trong túi quần, đứng cách Giang Điềm hai bước chân, làm như vô ý hỏi, "Đi đâu đấy?"
Giang Điềm kéo kéo dây túi đeo ngang ngực, thì thầm, "Đi mua cơm."
Lục Minh Chu nhướng mày, "Thật trùng hợp."
Giang Điềm còn đang hoang mang, Lục Minh Chu đã liệt kê ra một danh sách dài các món ăn với giọng điệu thong thả.
Giang Điềm: "…"
Lục Minh Chu nhìn cô mấy giây, khóe môi gợi lên một vòng cung nhỏ, "Không phải cô nói là tôi có yêu cầu gì thì cứ việc nói sao?"
Giang Điềm không được tự nhiên mím môi, ánh mắt nhìn lên, "Tôi biết…"
Giang Điềm còn đang kinh ngạc, liền thấy Lục Minh Chu nheo nheo mắt, ý vị sâu xa nói, "Chẳng lẽ —— Cô chỉ tùy tiện nói chơi thôi sao?" Anh khẽ nhướng mày, cuối câu còn lên giọng.
Ánh mắt cô trầm xuống, "Tôi nói nghiêm túc mà."
Giang Điểm có thể ngửi thấy ý đồ xấu trong cái ánh mắt cười như không cười của anh, người này chủ ý cố tình chèn ép cô.
Lục Minh Chu căn bản không cho phép cô từ chối, bổ sung như lẽ đương nhiên, "Mua rồi mang đến ngoại khoa ngực phòng 805."
Vóc dáng Lục Minh Chu rất cao, trông phải hơn mét tám, Giang Điềm cao có mét sáu, cô hơi ngẩng đầu lên, sau một lúc, cô khẽ xoa xoa cổ, lấy điện thoại từ trong túi ra, "Lúc nãy không nghe rõ, anh có thể nói lại lần nữa không?"
Lục Minh Chu lặp lại một lần nữa, tốc độ nhanh đến nỗi Giang Điềm chỉ nghe loáng thoáng mấy chữ "Sủi cảo tôm", còn chuỗi dài phía sau bị tự động cắt xén.
Giang Điềm: "…"
Lục Minh Chu phớt lờ vẻ mặt đầy oán giận của Giang Điềm, anh đưa tay phải ra, lòng bàn tay ngửa lên, "Đưa di động cho tôi."
Giang Điềm do dự nửa giây, đặt điện thoại vào lòng bàn tay anh.
Lục Minh Chu nhận lấy điện thoại, hỏi hai chữ, "Mật khẩu."
Giang Điềm nói một dãy số, ngón tay Lục Minh Chu thao tác nhanh chóng, sau một hồi, anh đã gõ vào đầy một bản ghi nhớ, một lát sau, anh đem điện thoại trả cho Giang Điềm.
Giang Điềm chậm chạp ngó qua danh sách đồ ăn, cô dời khỏi bản ghi nhớ, trước hết đổi mặt mã điện thoại.
Lục Minh Chu thu hết một màn này vào đáy mắt, trên mặt biểu cảm nhàn nhạt, theo sát né người sang một bên, đi đến thang máy phía sau lưng, Giang Điềm gọi anh lại, "Đợi đã."
Lục Minh Chu kiên nhẫn xoay người, Giang Điềm thả lại di động vào trong túi, duỗi tay ra trước mặt anh, "Tiền đâu?"
Lục Minh Chu: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!