Chương 48: Em cũng thích anh

Ngữ khí Giang Điềm không tốt, đơn giản chất vấn hai câu, lập tức đánh trúng toàn bộ Lục Minh Chu, phía sau lưng Lục Minh Chu đột nhiên cứng đờ, cả bầu trời bối rối trộn lẫn mấy phần nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, tất cả cảm xúc hỗn độn với nhau, nhất thời anh cũng không biết giải thích như nào.

Giang Điềm thấy Lục Minh Chu không nói lời nào, lại bấm vào eo anh một cái, lực so với vừa nãy mạnh hơn chút, "Lục Minh Chu anh lừa tôi! Thế mà anh lại lừa tôi!"

Nói xong, cô nhanh chóng chui từ lòng ngực Lục Minh Chu ra, đôi tay chống lên vòm ngực gầy mà rắn chắc của người đàn ông, lại vừa đúng tránh đi tay trái bó thạch cao của Lục Minh Chu, dùng sức đẩy người về sau, cô tức giận mắng, "Lục Minh Chu anh thật quá đáng! Trong miệng không một câu nào là nói thật! Đùa giỡn tôi lâu như vậy rất thích phải không?"

Lục Minh Chu cũng sốt ruột, anh lại lần nữa bước nhanh về phía trước, tay phải vội vã dắt Giang Điềm, lại bị Giang Điềm linh hoạt cúi người một cái tránh đi, Lục Minh Chu vội vàng giơ tay đầu hàng, gấp không thể chờ nổi nói, "Em nghe anh giải thích đã! Nghe anh giải thích được không? Anh không phải cố tình lừa gạt em….."

Giang Điềm thực sự tức giận Lục Minh Chu đùa giỡn xoay cô vòng vòng, nhìn người này nghiêm túc nhưng có lẽ đã ngầm cười nhạo cô không biết bao lần, lại cũng giận anh không thẳng thắn, tại sao có thể liên tục lừa dối cô?

Giang Điềm một hồi cảm thấy ngực mình khó chịu tâm tình nghẹn khuất, một hồi trái tim lại uất ức như bị ai hơi nắm lấy, tóm lại loại nào cũng không dễ chịu lắm, cô quơ lấy gối ôm bên cạnh người đập thẳng đến nửa cánh tay bên phải của Lục Minh Chu, bên miệng không ngừng mắng chửi: "Anh khốn nạn! Lục Minh Chu anh khốn nạn! Chỉ biết bắt nạt tôi, lúc nào cũng bắt nạt tôi, tôi có thích anh hay không, anh đều phải bắt nạt tôi! Tôi ghét anh!

Anh thực sự phiền muốn chết!"

Lục Minh Chu bị đánh mà một câu phản bác cũng không dám nói, anh an an tĩnh tĩnh đứng, nhìn Giang Điềm túm lấy hai góc cái gối ôm, liên tục đập lên người mình.

Chuyện này đúng là anh sai, Giang Điềm giận anh cũng là hợp lý, anh căn bản cũng không thể nào bao biện, chỉ là hiện tại anh sợ nhất chính là Giang Điềm nổi giận.

Lục Minh Chu vừa can tâm tình nguyện tiến sát chịu đánh, vừa ăn nói khép nép xin lỗi Giang Điềm: "Ớt Nhỏ, em đừng nóng giận, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi….."

Giang Điềm đang nổi nóng, tự nhiên nghe thấy vài câu áy náy không biết thật hay giả của Lục Minh Chu, cô xoay người đi đến giữa phòng khách, bưng cốc nước trên bàn trà nhấp miệng, làm ẩm cổ họng, cho mình hạ bớt hỏa.

Thấy Giang Điềm không nói gì, Lục Minh Chu cũng không dám động, sống lưng thẳng tắp, biểu cảm nghiêm nghị.

Một hồi lâu Giang Điềm cũng không lên tiếng, Lục Minh Chu không xác định lại lần nữa khẽ xin lỗi, "Vợ yêu… Anh sai rồi….."

Vợ yêu?

Giang Điềm vừa nghe được, động tác trên tay bỗng nhiên cứng lại, tay phải không nắm chắc suýt thì hất đổ hơn nửa cốc nước ra người.

Lúc nhận ra Lục Minh Chu vừa nói cái gì, bên tai cô nhanh chóng nổi lên vệt đỏ nhạt, miễn cưỡng bắt chính mình bình tĩnh lại, Giang Điềm mới giả vờ không có việc gì buông cốc nước trên tay xuống, trực tiếp cầm gối ôm ném về phía Lục Minh Chu, cô thẹn quá hóa giận mắng: "Không biết xấu hổ! Ai là vợ yêu của anh? Anh nhanh cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!"

Lục Minh Chu không trốn tránh, gối ôm tứ phướng đúng hồng tâm ở giữa, Lục Minh Chu vừa vặn bị đập, đón lấy ánh mắt tức giận của Giang Điềm, đáy mắt Lục Minh Chu hiện lên một tia giảo hoạt, anh nhăn mày lại, khẽ hô đau.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Điềm nhíu lại, vẫn không vui như cũ, trong mắt lại bớt đi mấy phần địch ý, thậm chí bất tri bất giác không kiểm soát được mà hiện ra mấy phần lo lắng.

Tay phải Lục Minh Chu che lại khuỷu tay bên trái, mày kiếm nhíu lại, lông mày nhíu lại càng chặt, anh xụ mặt xuống, cơ mặt cắn chặt giống như là nhẫn nại cực độ.

Giang Điềm tức khắc mất bình tĩnh, cô tức giận bởi vì một loạt động tác của Lục Minh Chu dần dần có hướng bình phục, cô thật không muốn hỏi, nhưng vài giây sau, lại không kìm lòng được mà hỏi: "Anh không sao chứ… Tôi làm anh bị thường sao? Có nơi nào không thoải mái không?"

Lục Minh Chu mặt khổ sở không nói lời nào, tiếng hít thở cũng có vẻ dồn dập.

Hai người giằng co mấy giây.

Giang Điềm thua trận trước tiên, cô không nhịn được mà tới gần Lục Minh Chu, khó khăn lắm dừng cách một bước, do dự một lúc lâu, cô chậm rãi nâng tay trái muốn đụng vào cánh tay bị thương của Lục Minh Chu.

Lục Minh Chu lập tức nắm lấy cơ hội, tay phải vừa nhấc đã nắm thật chặt cổ tay non mịn của Giang Điềm, kéo cô về bên người mình non nửa bước, đầu tiên anh nhẹ nhàng thở dài, chợt lại hơi bật cười, "Nếu như anh nói… Anh nói là nếu như nhá, anh bị trộm tài khoản liệu em có tin không?"

Lục Minh Chu còn đang dựa vào địa thế chống cự hiểm trở, biểu cảm vừa rồi giống như lại là lừa cô, Giang Điềm nghe xong lập tức nhướng mày đánh trả: "Anh nói xem! Lục Minh Chu anh… Anh….." Thế mà cô lại không tìm được từ để miêu tả anh.

Lục Minh Chu giả vờ đứng đắn, đuôi lông mi anh rủ xuống, rất cẩn thận giải thích: "Ờm… Lúc trước anh bị trộm tài khoản."

Anh cố tình tạm dừng, rất khẽ lắc đầu: "Cái gì anh cũng không biết."

Giang Điềm ném ra một ánh mắt nghi ngờ, cô "Ha ha" cười lạnh hai tiếng.

Lục Minh Chu trước tiên trốn tránh ánh mắt của Giang Điềm, lúc lâu sau, anh không khỏi cười nhạt thành tiếng, giọng nói ít nhiều có chút bất đắc dĩ, "Bị trộm tài khoản thật, không phải bản thân đâu."

Giang Điềm: "….."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!