Lục Viễn Hoài cũng không ba hoa cùng Lục Minh Chu, nói thẳng vào vấn đề: "Sự vụ chính Lệ Hành thanh minh là do chính anh cho quyền đúng không?"
Lục Minh Chu không đáp mà hỏi lại, nói bằng phẳng trực tiếp, "Trừ con ra, còn có ai dám chứ?"
"….."
Lục Viễn Hoài nghẹn gần chết, bàn tay vỗ mặt bàn "bốp bốp bốp", lạnh lùng nói: "Hồ đồ! Rõ ràng anh biết bố và bác Kiều của anh là bạn bè tốt hơn nửa đời người rồi, quan hệ của anh cùng Thời Duyên cũng tốt, anh tùy tùy tiện tiện đuổi luật sư Hàm như vậy, rõ ràng chính là vả vào mặt Kiều Huyên, vả mặt Kiều Huyên chính là đánh vào mặt bác Kiều của anh! Anh vứt cái mặt già này của bố đi xó xỉnh nào rồi hả?"
"Anh bao tuổi rồi mà còn làm việc không lo lắng hậu quả như vậy! Chuyện này cho dù là Kiều Huyên không đúng, đối với anh cũng có ảnh hưởng cái gì đâu? Hai nhà đều không đáp lại thì còn ai sẽ để ý? Qua vài ngày mọi người sẽ không còn nhớ rõ! Anh lật ngược, mà Kiều Huyên lại là nhân vật công chúng, chuyện này ít nhiều cũng ảnh hưởng tiêu cực tới con bé!"
Thần sắc Lục Minh Chu thản nhiên, thậm chí bình tĩnh tự mình cúi người nhặt tạp chí bên chân lên, không nhanh không chậm hỏi một câu: "Bố nói xong chưa?"
Không ảnh hưởng ư? u®i"mi©ª§a
Giang Điềm suýt chút nữa thì không thèm để ý đến anh, còn nói không ảnh hưởng á?
Bạn gái chạy mất ảnh hưởng cực lớn!
Lục Viễn Hoài đập bàn, oán hận nói: "Tiểu Huyên là nghệ sĩ của chính Thành Niệm, lại gọi bố một tiếng chú Lục! Anh làm như vậy chính là thiếu suy nghĩ! Không nói lý lẽ! Đánh vào mặt của bố!"
Một tay Lục Minh Chu nằm vào giữa quyển tạp chí, không kích động giống Lục Viễn Hoài, anh lạnh lùng kết luận một tiếng: "Bố, việc đã đến nước này nhiều lời cũng vô dụng."
Lục Viễn Hoài tức giận đến không phản bác được, dựng thẳng ngón trỏ chỉ vào Lục Minh Chu phẫn nộ nói: "Hạng mục khai phá thôn Quan Bắc, anh từ chối nguồn tài chính của Kiều thị, Bác Ân đủ lông đủ cánh rồi? Tiền cũng ngại nhiều à?"
Nghe vậy, đầu ngón tay Lục Minh Chu đầu hơi động, thôn Quan Bắc là hạng mục lớn nhất của Bác Ân trong nửa năm nay, chủ động tài chính của Bác Ân cơ bản đều hỏng hết, khoảng thời gian trước phía đầu tư tự nhiên rút vốn, suýt nữa làm cho cả hạng mục đều thất bại, mấy ngân hàng quan hệ tốt với Bác Ân cũng từ chối cho vay, Lục Minh Chu tự nhiên biết được trong đó hơn phân nửa là chính Lục Viễn Hoài bày mưu tính kế, Kiều Chấn lại chủ động phân bổ vốn cho anh, lý do trong đó anh nghĩ liền biết, Kiều Chấn nguyện ý cho Lục Viễn Hoài mặt mũi, tất nhiên không muốn giúp anh, Kiều Thời Duyên hiểu anh, nếu là ra tay sẽ không mượn tay Kiều Chấn, như vậy chỉ có thể là Kiều Huyên ở giữa cò kè mặc cả, Kiều Chấn không chịu nổi chính cô con gái làm nũng cầu xin, mới có thể giúp anh.
Lúc trước tình huống khẩn cấp, anh cũng không có thời gian ở lại Thành Nam thêm nữa, mới có thể vội vàng chuyển đi như thế, hiện giờ tuy rằng còn chưa giải trừ được toàn bộ nguy cơ, nhưng cũng không đến nỗi rơi vào tình trạng cần giúp đỡ.
Sắc mặt Lục Minh Chu như thường, cũng không có giọng điệu nói chen vào: "Con không có ý gì đối với Kiều Huyên, tự nhiên cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhận giúp đỡ của cô ấy."
Lục Minh Chu nói thẳng thắn, Lục Viễn Hoài hiểu tính tình của Lục Minh Chu, ông cũng không cái ý định tham dự vào chuyện yêu đương của bọn trẻ, nhưng Kiều gia cũng đem chuyện nói với ông rồi, như thế nào cũng phải nói hai lần, chủ yếu hơn là Lục Minh Chu thằng này không mắng vài câu ông thật sự nghẹn đến khó chịu.
Lục Minh Chu cũng là người thông minh, anh không cho Lục Viễn Hoài mặt mũi, nói thẳng: "Cho nên là, lão Lục ngài cũng đừng làm bộ làm tịch ở đây."
Lục Viễn Hoài bị người vạch trần khiếm khuyết, nóng nảy lại muốn ném đồ vật này nọ, tay phải nắm lấy chén trà trong tay đang muốn đập qua đấy, động tác lớn khiến nước trà bắn tung tóe ra mu bàn tay, ít nhiều kéo về chút chút lý trí đang bị lửa giận cắn nuốt của ông.
Ông thình lình chợt nhớ đến, cái chén này rất quý giá, đập vỡ thì quả thật đáng tiếc.
Lục Minh Chu làm sao lại không nhìn ra được, anh đi đến một bên sô pha ngồi xuống, khoan thai bắt tréo hai chân, không chút để ý nói, "Cái chén thời Đường Tống, chất lượng cũng không tồi, tỉ lệ cũng tốt, đánh con cực thích hợp."
Lục Viễn Hoài: "….."
Lục Minh Chu sờ ngón tay lên mũi, chạm được miệng vết thương, thấy Lục Viễn Hoài không có động tác khác, sắc mặt ông ngày càng nhợt nhạt, tùy ý hỏi, "Sao không đánh nữa, thương tiếc con à?" Âm điệu anh hướng lên trên, nói như đúng rồi, "Đừng nha, con ngại bị khiển trách lắm."
Lục Viễn Hoài lập tức phủ nhận: "Nói bừa! Không phải thế!"
Lục Viễn Hoài khịt mũi hừ mạnh một tiếng, đón ánh mắt khiêu khích của Lục Minh Chu ông rất nhanh đặt lại cái chén lên bàn trà, cằm vừa nhấc ý bảo cánh tay trái Lục Minh Chu, do dự một lúc lâu, quái dị thốt ra một câu, "Tay thế nào?"
Tay phải Lục Minh Chu lấy ra di động định nhắn WeChat cho Giang Điềm, thuận miệng nói có lệ: "Gãy mất rồi, ngài thật đáng thương."
Lục Viễn Hoài liếc mắt lườm anh một cái, nhịn không được hỏi lại, "Bố có cái gì mà đáng thương hả?"
Lục Minh Chu một tay đánh chữ rất nhanh, ngoài miệng cũng không chịu thua, "Ngài này tuổi còn trẻ đã không còn vợ, hiện tại đứa con lại tàn phế, còn không đáng thương à?"
"….." u®i"mi©ª§a
"Sự thật mất lòng, lời này nếu truyền ra ngoài người khác còn nghĩ rằng ngài rất vô dụng đấy, vợ cùng con cái đều không quản được, con cũng thay ngài xấu hổ."
"Lục Minh Chu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!