Trần Minh cho rằng mình nghe nhầm, nhất thời không phản ứng lại, Lục Minh Chu trầm giọng lặp lại một lần, Trần Minh khẩn cấp dừng xe sang một bên, Lục Minh Chu lưu loát đẩy cửa xuống xe, chân phải đã chạm xuống đất, anh lại tạm dừng, cúi người hỏi Trần Minh ở ghế lái, "Chú Trần, chú thấy cháu như nào."
Anh hỏi nghiêm túc, Trần Minh ban đầu không hiểu nổi, vì thế vội vàng trả lời: "Rất đẹp trai, làm sao vậy?"
Lục Minh Chu không khỏi liếm má, hơi nhíu mày, "Rất đẹp trai ư?"
Trần Minh nhanh chóng gật đầu, thấy Lục Minh Chu giống như muốn xuống xe rời đi, ông lại nói: "Lục tổng còn đang đợi chúng ta đấy."
Lục Minh Chu trả lời rất dứt khoát, "Cũng không phải lần đầu, cháu có việc gấp."
Nói xong, anh kéo cởi mấy nút cúc áo sơ mi, vò áo sơ mi vốn đang chỉnh tề thành nhăn rúm ró, chợt lại hung hăng túm lấy đầu tóc, làm rối tóc tai, anh bẻ gương chiếu hậu bên trái soi đi soi lại, khá hài lòng, anh lại hỏi Trần Minh: "Còn đẹp trai không?"
Trần Minh sẽ không nói dối: "Đẹp trai, trong sự hỗn độn vẫn lộ ra vẻ đẹp."
Mặt Lục Minh Chu không biểu cảm, thậm chí có chút buồn rầu: "Phiền chết mất, tại sao cháu lại đẹp trai như thế làm gì!" Anh cảm thán xong, nhanh nhẹn khom lưng xuống xe.
Trần Minh nghẹn mất lúc lâu, vẫn vội vàng hỏi một câu: "Đi đâu vậy?"
"Đi dỗ đứa bé nhà cháu."
"….."
…..
Giang Điềm nửa cúi đầu, ít nhiều có chút thất thần, tận đến lúc nhìn thấy một đôi giày da màu đen xuất hiện, cô đi sang phải, đối phương bước sang trái, cô đi sang trái, đối phương lại bước sang phải, hai người giằng co không xong, Giang Điềm hoang mang, tay phải đang che nắng buông xuống, ngước mắt nhìn người đàn ông, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Giang Điềm rõ ràng khẽ giật mình, cô trầm mặc một lúc lâu, sau khi kịp nhận ra lại theo phản xạ lui về sau hay bước, vội vàng kéo dài khoảng cách.
Đối phương đứng không nhúc nhích, Giang Điềm điên cuồng chớp mắt, xác định được chính mình không nhìn nhầm, lúc sau cô ý thức được là ai, kéo kéo dây lưng ba lô đeo chéo trước ngực, nhanh chóng xoay người, nhưng cô còn chưa kịp tránh ra xa, tay phải đã bị người nhẹ nhàng túm lấy, Giang Điềm không muốn để ý tới, bước chân càng nhanh.
Nhưng đôi tay kia luôn không an phận, thỉnh thoảng lại đụng vào cánh tay trái của cô, da thịt nhẹ nhàng chạm vào lại tách ra, bước chân hướng đi phía trước một bước, theo sát lại là chu kỳ khác, Giang Điềm chịu đựng một lúc lâu, đối phương dây dưa không bỏ, cô tức giận, tay phải hướng đến cánh tay anh hung hăng vỗ xuống, không chút do dự hất ra.
Giang Điềm đánh xong, trong lòng dễ chịu hơn một chút, vừa định tiếp tục đi về trước, phía sau bên trái truyền đến một tiếng "Ai da" rầu rĩ, hơi thở bất ổn, nghe cẩn thận còn thấy được vài phần mệt mỏi.
Bước chân Giang Điềm hơi dừng lại, trong nhất thời lại có chút bước không nổi, cô hơi do dự một lúc, Lục Minh Chu đã đứng trước mặt Giang Điềm, anh cẩn thận từng li từng tí một kéo tay phải Giang Điềm qua, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay, anh rầu rĩ nói: "Ớt Nhỏ, anh suýt nữa thì chết mất."
Ban đầu Giang Điềm là không muốn gặp anh, Lục Minh Chu nói một câu như vậy, cô bỗng nhiên ngước mắt nhìn thẳng tắp về phía Lục Minh Chu cách đó, Lục Minh Chu hất cằm chỉ về phía tay trái của mình, cực kỳ đáng thương nói: "Gãy mất rồi, không thể tự chăm sóc mình trong sinh hoạt được."
Giang Điềm mím môi, vốn không nên lắm miệng, nhưng lại nhịn không được quan tâm hỏi: "Anh lại bị đánh à?"
Lục Minh Chu: "….."
Thấy Lục Minh Chu rõ ràng ngây ngốc ra, tâm tư Giang Điềm chậm rãi buộc chặt, ánh mắt dừng ở tay trái Lục Minh Chu, yếu ớt nói: "Vậy không sao chứ?"
"Có sao." Lục Minh Chu gật gật đầu thật mạnh, đặc biệt khoa trương nói: "Rất đau, ăn cơm đau, đi đường đau, uống nước cũng đau, tóm lại là đau đau đau, đau chết mất!"
Giang Điềm: "….."
Lục Minh Chu thêm mắm thêm muối nói xong, Giang Điềm đánh giá anh thêm vài lần, sắc mặt Lục Minh Chu đúng thật là không tốt, khuôn mặt tái nhợt, mái tóc rối bù, cả chiếc áo sơ mi cũng đầy nếp nhăn, chưa kể đến tay trái còn bó thạch cao, tầm mắt Giang Điềm thu trở về, không được tự nhiên cúi đầu, cô sợ mình sẽ mềm lòng, rút tay phải từ lòng bàn tay Lục Minh Chu về, cô vòng qua Lục Minh Chu đi về phía trước, Lục Minh Chu lại cố ý đi lên trước một bên, hai người đụng vào ngực nhau.
Giang Điềm bối rối lui về sau, Lục Minh Chu lại mượn cơ hội ngã nghiêng về hướng Giang Điềm, Giang Điềm vội vàng đẩy anh, Lục Minh Chu không chút nhúc nhích, Giang Điềm lập tức bực bội, "Anh lại muốn làm cái gì nữa!"
Tay phải Lục Minh Chu vòng qua eo Giang Điềm, vùi đầu vào bên tai cô gái thì thầm nói: "Anh bị đâm hỏng rồi ——" Anh cố tình kéo dài âm cuối, lẩm bẩm: "Nếu em không chịu trách nhiệm anh sẽ báo cảnh sát đấy."
"….."
"Nếu không em hôn anh một chút, nói không chừng anh liền lập tức tốt lên!"
"………."
Giang Điềm bị sự mặt dày trơ tráo của Lục Minh Chu làm chấn kinh rồi, cô tức giận nói: "Nhưng mà anh đang nói chỗ nào hỏng cơ chứ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!