Hôm sau, 7 giờ sáng sớm.
Giang Điềm đang chuẩn bị ra khỏi nhà, cửa phòng bên cạnh cũng vừa vặn mở ra. Một tiếng "Chào buổi sáng" còn đang định thốt ra, Lục Minh Chu đã lướt qua cô như tránh bệnh dịch. Một lúc sau, dưới tầng truyền đến tiếng xe ba bánh khởi động.
"…"
Giang Điềm thở dài trong lòng, tay chống cạnh cửa, thay một đôi giày thể thao trắng.
Cuối học kì, vẫn còn thi một môn nữa, cô phải về trường chuẩn bị trước.
Trước khi vào phòng thi buổi chiều, cô đang định tắt máy thì nhận được điện thoại của Dư Tư Nghiên, nói muốn gặp mặt cô.
Dư Tư Nghiên cùng Trình Tuế, bố của mấy người đều là hàng xóm cũ với nhau, đã chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, Dư Tư Nghiên học lên hệ đạo diễn chính quy, lại là một thiếu nữ đu sao điển hình. Chỉ là cô cũng không có cách nào gò bó người ta, cô học đạo diễn phát thanh và truyền hình, nhưng chẳng phải suốt ngày ở quán bar sao.
Trình Tuế bị chôn vùi, học tra thành đôi, cô cùng Dư Tư Nghiên trời sinh một cặp.
Giang Điềm nộp bài thi sớm, chạy đến quán cà phê ngoài trường học, Dư Tư Nghiên vừa nhìn thấy Giang Điềm, ấn đường của cô nàng chuyển đen.
Một câu trúng tim.
Giang kéo ghế tựa ra ngồi xuống, buồn bã ỉu xìu nói: "Không làm bài thi tốt."
Dư Tư Nghiên lạc quan nhắc nhở, "Đừng cúp học nữa là được, cậu cũng không cần học bổng của trường mà."
Giang Điềm nghĩ cũng thấy có lí, lo lắng trong lòng lập tức bay sạch, cũng không phải cô không muốn, chỉ là học bổng của viện học quá ít, còn không bằng số tiền cô kiếm được bằng làm thêm bên ngoài.
Dư Tư Nghiên lấy túi đồ trang điểm ra, buộc tóc lên, "Cậu có rảnh tối nay không?"
Giang Điềm bưng cốc cà phê lên nhầm nháp, từ từ hỏi, "Có chuyện gì?"
Dư Tư Nghiên đập tay xuống bàn, nháy mắt mặt mày hớn hở, "Kiều đại nữ thần trở về nước! Làm sao tớ có thế vắng mặt trong dịp này chứ? Tớ định đêm ra sân bay đón."
Lúc nói những lời này giọng cô nàng to đến cực đại, thu hút không ít ánh nhìn chăm chú, Giang Điềm vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô nàng.
Kiều đại nữ thần trong miệng Dư Tư Nghiên nói, tên là Kiều Huyên, rất nổi tiếng trên mạng gần đây, lúc sau lại bởi vì một vai nữ chính mà lan tỏa khắp cả nước, trở thành tiểu hoa đán nổi tiếng nhất dạo này.
Giang Điềm không đu sao, nhưng đối mặt với sự dụ dỗ kèm đe dọa của Dư Tư Nghiên, cô cũng có đôi chút hiểu biết về Kiều Huyên.
Dư Tư Nghiên nỗ lực khắc chế lại sự phấn khích của mình, hạ giọng truy vấn, "Thế rốt cuộc tối cậu có rảnh không?"
Giang Điềm cười lắc đầu, "Buổi tối còn đi làm."
Về chuyện này của Giang Điềm, Dư Tư Nghiên cũng biết rõ ràng, "Quán bar Xuân Thụ Cảnh?"
Đầu ngón tay Giang Điềm chọt chọt má, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Chuông điện thoại của Dư Tư Nghiên reo lên, cô nàng nhìn liếc qua khóe mắt, nhất thời không phản ứng.
Ngón tay Giang Điềm chạm vào mặt, có chút kỳ quái, "Sao không nghe máy?"
"Gọi điện tiếp thị." Dư Tư Nghiên vội vàng tắt máy, chuông điện thoại ngừng kêu, Dư Tư Nghiên mới tiếc nuối nói, "Thật đáng tiếc, chúng ta không gặp được Kiều đại nữ thần rồi."
Giang Điềm đang muốn nói cái gì, Dư Tư Nghiên đột nhiên đẩy ghế dựa ra đứng dậy, người nghiêng về phía trước, hai tay đặt lên đầu vai Giang Điềm nói, "Xuân Thụ Cảnh à! Cậu cố gắng lên! Không chừng lại được hãng record nào chú ý đến!"
Giang Điềm dùng ngón trỏ búng trán cô nàng, chế giễu, "Cậu mơ mộng cái gì giữa ban ngày thế."
Dư Tư Nghiên gạt tay cô xuống, giọng nói nặng hơn chút, "Ai mà chả luôn mơ ước!" Máu nghệ thuật đúng là có thể di truyền qua gen, Đường Mật mẹ Giang Điềm cũng là một nghệ sĩ, là ca sĩ nổi tiếng của thập niên 90, về sau kết hôn sinh con sớm nên rút lui khỏi vòng nghệ thuật.
Mặt Giang Điềm đang tươi cười bỗng có chút miễn cưỡng, cô đổi chủ đề, "Tớ đọc tin đồn, thấy bảo Kiều Huyên có bối cảnh không tầm thường."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!