Lục Minh Chu nhận được điện thoại của Kiều Thời Duyên, cũng vừa đỗ xe vào bãi, định đi đến thang máy.
Kiều Thời Duyên hẹn anh đến chơi, đúng lúc tâm trạng Lục Minh Chu khó chịu, đang muốn tìm chỗ ngồi phát tiết, liền đồng ý ngay, cúi người quay trở lại xe.
Ba mươi phút sau, anh đẩy cửa tiến vào phòng bao, Kiều Thời Duyên ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy anh đi vào, liền thở dài một cái.
Lục Minh Chu không hiểu lắm, vừa định mở miệng, bỗng nhiên một cái gối bay tới đáp thẳng lên trán anh, cũng may Lục Minh Chu phản ứng nhanh nghiêng người tránh được.
Anh nheo mắt, nhìn cô gái ngồi đối diện, anh dừng lại suy nghĩ, nhìn hơi quen mắt nhưng nhất thời nghĩ mãi không ra.
Đối phương hoàn toàn không nói lý, hai tay túm dây đeo túi xách, liên tục đập vào người anh, miệng hùng hùng hổ hổ nói: "Anh cái đồ móng lợn! Là đàn ông tuyệt vời! Thế mà con mẹ nó anh không quản được nửa dưới của mình! Không quản được thì đi tu đi! Con mẹ nó sao anh không đi tu đi!"
Lục Minh Chu: "….."
Sao anh lại không quản được nửa dưới của mình?
Lục Minh Chu bị đập vài lần, anh nhíu mày, con ngươi dần chuyển tối màu, mang theo vài phần u ám che khuất cùng chút bạo lực.
Kiều Thời Duyên thấy vậy thì thu lại, anh đứng dậy khỏi sô pha, túm cánh tay Dư Tư Nghiên kéo người về sau, thấp giọng khuyên: "Được rồi, giữ cho anh tí mặt mũi nào."
Dư Tư Nghiên vẫn còn chút khẩu khí, nhưng Kiều Thời Duyên đã nói như vậy, cô nàng cũng không làm được gì nữa, đành phải dữ dằn trừng mắt nhìn Lục Minh Chu.
Ánh mắt Lục Minh Chu hơi co lại, giọng anh đều đều, không giấu được mất kiên nhẫn, "Mẹ nó ai đây?"
Kiều Thời Duyên nhìn cô gái bên cạnh mình, tầm mắt anh lại nhìn Lục Minh Chu, bình tĩnh trần thuật lại sự thật: "Bạn của cô gái cậu ngủ cùng, cô ấy nói muốn gặp cậu, tôi không thể từ chối được."
Lục Minh Chu thoáng chốc nhướng mày, vẻ không vui, ánh mắt liếc nhìn người Dư Tư Nghiên, nhìn một lúc, bỗng nhiên liền nhớ lại, cách đây không lâu đã gặp qua ở cửa nhà Giang Điềm.
Dư Tư Nghiên thở nhẹ ra một hơi, rồi lại trừng mắt nhìn Lục Minh Chu, đầu lưỡi Lục Minh Chu đảo qua một vòng, bực bội thu lại tầm mắt.
Anh vòng qua hai người, đi vào trong phòng bao, đi đến ngồi xuống ghế sô pha, lấy trong túi ra điếu thuốc cùng cái bật lửa, ngậm lên miệng.
Kiều Thời Duyên thấy Lục Minh Chu không nói gì, nghĩ thầm việc này đến tám phần là thật, nhưng anh cũng hiểu rõ con người Lục Minh Chu, tuyệt đối sẽ không làm bậy.
Lục Minh Chu vuốt ve bật lửa trong tay, không lập tức châm lửa ngay, anh ngước mắt lên nhìn Dư Tư Nghiên, hỏi: "Cô ấy nói với cô như vậy?"
Ngữ khí Dư Tư Nghiên không tốt, "Nói cái gì?"
Lục Minh Chu cũng có chút bực mà vò đầu, "Nói tôi ngủ với cô ấy?"
Lời này vừa nói ra, Dư Tư Nghiên lại nổi nóng, cô nàng trợn mắt nhìn Lục Minh Chu, ánh mắt đều như đang nói anh mẹ nó dám làm không dám chịu thì gọi gì là đàn ông.
Lục Minh Chu đốt ngọn lửa, im lặng nửa giây, hai ngón tay kẹp xuống điếu thuốc, khóe miệng nhếch lên, "Cô ấy nói đúng, ngủ hai lần." Anh nói xong, khóe môi giương lên thành nụ cười nhạt, sau một hồi, lại hóa thành bất đắc dĩ.
Dư Tư Nghiên bực bội, tay phải Kiều Thời Duyên đặt lên bả vai Dư Tư Nghiên, vỗ nhẹ hai cái, trấn an nói: "Anh đưa em về." Tiếp tục làm loạn lên cũng không phải là biện pháp.
Dư Tư Nghiên lắc đầu, cô quay đầu nhìn về phía Kiều Thời Duyên, thấy ánh mắt thâm thúy của anh, nhất thời cũng không biết nói cái gì, do dự hồi lâu, cô đành phải ngoan ngoãn trả lời, lại có chút tức giận, "Em tự về, anh ở lại với anh ta đi."
Nói xong, cô hất tay chạy lấy người.
Kiều Thời Duyên sờ sờ sống mũi, anh ngăn cô lại kiên trì muốn đưa cô về, Dư Tư Nghiên còn kiên trì hơn anh, chính là không cần.
Kiều Thời Duyên không có cách nào, đành phải buông tay, xoay người ngồi đến bên cạnh Lục Minh Chu, khẽ thở dài.
Vừa rồi làm ầm ĩ như vậy, Lục Minh Chu ít nhiều cũng nhìn ra vài phần mờ ám, anh làm như không để ý mà hỏi: "Không chê nhỏ à?"
Kiều Thời Duyên ung dung bắt chéo chân, cũng hờ hững đáp lời: "Nhỏ gì mà nhỏ, tôi thích là được rồi."
Ánh mắt Lục Minh Chu dừng lại, anh quay người liếc nhìn Kiều Thời Duyên, thấy cậu ta nghiêm túc, đầu Lục Minh Chu trì trệ, chợt cười nhạo một tiếng, cũng không biết vì sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!