Chương 32: Em cứ như vậy thích tôi?

Lục Minh Chu đã tốt nghiệp tiểu học rất nhiều năm trước, thế cho nên hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ bị dỗ như một đứa trẻ nhỏ, Giang Điềm tuyên bố nói muốn theo đuổi anh, quay đầu liền bắt đầu thực hiện luôn.

Ví dụ như…..

Cho anh đồ ăn sáng, bánh bao nhân rau nâng cấp thành bánh bao nhân thịt, bảo ăn thịt lợn bổ não.

Cho anh đồ ăn khuya, mì thịt bò kho cùng với dưa chua, nói ăn chua là nữ, về sau sẽ sinh con gái.

Lại nói như…..

Kẹp thư tình ở khe cửa nhà anh, chỉnh chỉnh tề tề sao chép một tờ 《Suy nghĩ đêm lặng》, hoặc là lại hơn nửa đêm đem đàn ghita ra trước cửa nhà anh hát 《Cô gái đối diện nhìn qua đây》, rất giống tên côn đồ đùa giỡn con gái trong ngõ nhỏ…..

Lục Minh Chu dở khóc dở cười, liên tiếp hai tối rồi không ngủ được.

…..

Một bên khác.

Tâm trạng của Giang Điềm mấy ngày nay không tồi, đơn phương tỏ tình với Lục Minh Chu, lại sắp xếp lại những suy nghĩ lung tung rườm rà mấy ngày qua, trong lòng thoải mái, cô giống như người vừa thi cuối kỳ xong, sau khi so đáp án tham khảo, biết rõ mình làm bài không tốt, nhưng vẫn tranh thủ lúc chưa có kết quả, tiếp tục ôm hy vọng.

Cho nên cô đã hoàn toàn quên một việc khác, đến tận ngày thứ ba, Giang Điềm kết thúc công việc ở Xuân Thụ Cảnh, nhận được điện thoại của Trần Mộ Dương.

Trần Mộ Dương cho cô một loại cảm giác không chân thật mãnh liệt, một người tỏa sáng trên sân khấu làm sao có thể xuất hiện trước mắt cô, cả giọng nói của anh ta, cũng đều cho cô một loại cảm giác như bạn cũ quen thuộc, Giang Điềm rất khó hiểu.

Giọng Trần Mộ Dương truyền đến từ ống nghe, hờ hững như phong cách thường thấy của anh, "Cân nhắc như nào rồi?"

Anh đi thẳng vào vấn đề, Giang Điềm nắm chặt điện thoại, các khớp trở nên trắng bệch, nghĩ vài giây, cô vẫn là nói câu kia: "Xin lỗi, tôi thực sự không có hứng thú."

Trần Mộ Dương cho cô đơn đăng ký, là một chương trình tài năng âm nhạc quy mô lớn trên nền tảng truyền hình, đến nay đã là mùa thứ ba, nếu cô nhớ không nhầm, Trần Mộ Dương chính là quán quân của mùa đầu tiên, ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc Cổn Ngư.

Cách đây một thời gian lúc công bố Trần Mộ Dương sẽ tham gia chương trình với tư cách làm người cố vấn đã tạo ra chấn động không nhỏ, đây là lần đầu Trần Mộ Dương tham gia một chương trình tạp kỹ kể từ khi ra mắt.

Tiêu chuẩn sơ tuyển của chương trình cũng không cao, phía trang web chính có liên kết với đơn đăng kí, sau khi có số liệu qua sàng lọc mới thêm điều kiện, thực tập sinh của các công ty quản lý sẽ có nhiều cơ hội hơn người bình thường, cũng càng có cơ hội bộc lộ tài năng hơn, hầu hết mọi người nộp đơn đăng kí xong, thậm chí còn không có cơ hội tham gia buổi tuyển chọn.

Trần Mộ Dương không trực tiếp đáp lại lời Giang Điềm nói, tự nhiên đổi chủ đề, "Ba ngày sau tôi sẽ trở lại An Thành, sớm hơn kế hoạch một ngày."

Giang Điềm không biết anh nói lời này có ý gì, theo bản năng giữ im lặng.

Đầu bên kia điện thoại dường như có tiếng cười nhẹ, anh nói: "Đến lúc đó gặp mặt nói chuyện."

Giang Điềm mím môi dưới, không nhịn được hỏi: "Tại sao?"

Đúng thật ra cô cùng Trần Mộ Dương không có giao tình gì, nếu nhất định phải nói điểm liên hệ, chỉ có mối liên quan mỏng manh là An Lạc Dao, nói cách khác, trừ phi Trần Mộ Dương vừa gặp đã yêu cô, nếu không mọi hành động của anh ta đối với cô đều không logic tí nào.

Cô biết chính mình, cô chỉ có một chút sức hút nữ tính này, làm sao có thể làm một người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp tự hạ thấp địa vị của mình, khom lưng vì cô.

Nói thẳng ra, cô cùng Trần Mộ Dương là người của hai thế giới, ngay từ đầu cô đã thấy sợ hãi, thế nên lúc Trần Mộ Dương đưa cho cô tờ giấy đăng ký, trừ bỏ ngạc nhiên ra, cô càng bồn chồn nhiều hơn.

Quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, theo bản năng cô nghĩ nó là giả.

Cô nói một câu không đầu không đuôi, nhưng Trần Mộ Dương giống như nghe hiểu được, anh ra vẻ hợp lí nói: "Nếu là bởi vì An Tĩnh, cô tin không?"

Nhắc tới An Tĩnh, tim Giang Điềm không khống chế được mà đập nhanh hơn, lần cuối cùng cô gặp An Tĩnh, rất nhiều chi tiết cô đã quên, cái duy nhất còn nhớ, là các cô lúc ấy làm loạn lên không hề vui vẻ.

Giọng Giang Điềm không kìm hãm được mà thấp xuống, "Hiện tại anh với cô ấy đang ở bên nhau sao?" Cô hơi dừng lại, lại nói: "Tôi có thể gặp cô ấy không, hoặc là anh có phương thức liên lạc với cô ấy không?"

Giang Điềm hỏi xong, ánh mắt chờ mong, rồi lại khó tránh khỏi lo lắng, nhiều năm như vậy An Tĩnh cũng không liên lạc với mình, có phải chứng tỏ là cô ấy đã không còn nhớ rõ mình không, hoặc là cô ấy không muốn gặp cô, rốt cuộc lần cuối cùng gặp mặt các cô ra về trong không vui.

Phía đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, một lúc lâu sau, có tiếng cười khẽ, chợt truyền đến giọng nói hơi khàn khàn của người đàn ông: "Giang Điềm, cô thật là thú vị."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!