Chương 3: Nam chính tức chết rồi, toàn văn kết thúc

Lục Minh Chu gọi điện cho Kiều Thời Duyên, người đến lại là Kỷ Thịnh, trong lòng liền nổi lên một cơn lửa giận, nghĩ thầm thà ngồi xổm trước đồn cảnh sát qua đêm còn tốt hơn.

Kỷ Thịnh quả thật không làm anh thất vọng, từ lúc anh ta bước vào đồn cảnh sát, đã bắt đầu cười không ngớt. Đồn cảnh sát không cho phép chụp ảnh, anh ta lại lén lút cầm di động chụp.

Rất nhanh sau đó điện thoại trong túi quần của Lục Minh Chu bắt đầu rung, anh không cần nhìn cũng biết chắc chắn trên WeChat đang bùng nổ.

Chỉ là hiểu nhầm nên làm thủ tục cũng rất nhanh, người cảnh sát phụ trách xin lỗi anh, trước khi ra khỏi cửa người cảnh sát trung niên vẫn không nhịn được mà châm chọc, "Nửa đêm lại nổi điên đi gõ cửa nhà một cô gái vẫn là anh làm sai."

Lục Minh Chu lười giải thích, Kỷ Thịnh đứng cạnh lại cười như được mùa, anh miễn cưỡng gật đầu đối phó một chút.

Hai người rời khỏi đồn công an trước.

Giang Điềm trước đó tranh thủ đi vệ sinh, trên đường lại tiếp một cuộc điện thoại, lúc quay ra thì Lục Minh Chu vừa mới rời khỏi không lâu, cô liền vội vàng đuổi theo.

Ở cửa đồn công an.

Lục Minh Chu dựa nửa người vào thân xe, đầu ngón tay vân vê điếu thuốc lá, tia vàng của đèn đường chiếu xuống khuôn mặt anh, gió thổi thoáng qua, ánh sáng mơ hồ. Kỷ Thịnh đang ngồi trên mui xe, bắt chéo chân, thoáng cười hai cái.

Giang Điềm do dự một lát cuối cùng vẫn tiến đến trước, đứng cách Lục Minh Chu ba bước. 

Đôi mắt Lục Minh Chu như bao phủ bởi một tầng tức giận, anh chậm rãi nhả khói thuốc, cũng không mở miệng nói chuyện trước. 

Giang Điềm mím môi, chuẩn bị sẵn tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn anh, "Thật xin lỗi."

Lục Minh Chu đến nhìn cô một cái cũng lười, ánh mắt đảo qua cô, khẽ cười chế giễu.

Kỷ Thịnh nghe được giọng nói mới chú ý đến Giang Điềm bên này, suýt nữa ngã từ trên mui xe xuống, cô nghe thấy anh ta hô nhỏ, "Lại cô gái này à!"

Giang Điềm nghiêng đầu qua nhìn người đàn ông bên kia, nổi một trận suy tư, cô không biết anh ta, nhưng câu nói của anh ta rõ ràng là…

Cô còn đang băn khoăn, Lục Minh Chu đã mất kiên nhẫn lấy khuỷu tay đập đập cửa kính ô tô, một lúc lâu sau, anh cố gắng đè cảm xúc bất mãn trong lòng xuống, trầm giọng hỏi, "Giang Điềm, tôi có thù oán gì với cô sao?"

Lông mi Giang Điềm rũ xuống, trông rõ ràng thiếu tự tin, "Thật xin lỗi."

Lục Minh Chu cáu kỉnh, hai ngón tay dụi điếu thuốc vào cửa kính, sợi thuốc lá màu nâu hòa với ánh lửa, anh nhướng mày nhìn cô, giọng điệu lạnh lẽo, "Tôi có ý tốt đem trả đàn ghita cho cô, thế mà cô lại lòng lang dạ sói như vậy mà báo đáp tôi?"

Giang Điềm thực sự không biết nên đáp lời như nào, vùi đầu xuống càng thấp.

Lục Minh Chu tiến lên một bước, khom lưng xuống nhìn thẳng Giang Điềm, kéo khóe miệng cười như có như không, "Không ai dạy cô làm người phải có lòng biết ơn sao, cô lại không biết phân biệt tốt xấu như vậy ——" Anh cố ý kéo dài giọng điệu, tim Giang Điềm ngừng trệ, "Không sợ đến một ngày nào đó ——" 

Anh ngừng lại không nói nốt.

Giang Điềm rất không tự nhiên mà lùi về sau vài bước, lòng bàn tay mướt mồ hôi.

Trán Kỷ Thịnh giật giật, thằng ba Lục bắt đầu dùng thành ngữ, chính là dấu hiệu cho sự biến thái của cậu ta.

Lại nói Lục gia giáo dục rất nghiêm, ông già Lục gia mong muốn con giỏi hơn người, từ nhỏ đã đốc thúc Lục Minh Chu đọc nhiều sách. Lục Minh Chu cái người này cũng máu tranh đua, đọc đủ thứ sách thơ ca đã đành, lại còn luyện thành kiểu chơi ám chiêu trước bão tố là một tràng thành ngữ thuần phong mỹ tục.

Lục Minh Chu còn định nói tiếp, Kỷ Thịnh được dịp có lương tâm, nhân lúc anh không còn biến thái như trước nữa thì kéo người lại về phía sau, "Cậu gần nửa đêm gõ cửa phòng người ta, lại còn đeo khẩu trang, nếu là tôi thì tôi cũng sợ."

Lục Minh Chu bị tóm kéo về sau vài bước.

"Nhiều tuổi rồi, tức giận nhiều dễ bị suy thận",  Kỷ Thịnh tự cho là đúng nói, "Đến lúc đó não sản sinh không đủ melalonin(1) đâu! Không có lợi!"

Lục Minh Chu: "…"

Anh cũng vừa mới dọn nhà đến trong hôm nay, đang dọn dẹp phòng thì nhìn thấy ba lô đựng đàn ghita Giang Điềm để quên trên xe anh mấy hôm trước, lúc trời tối đi đổ rác lại vừa khéo thấy Giang Điềm đang đặt một cái giá để giày ở cửa.

Ban ngày chủ cho thuê nhà có nói qua với anh, nói là phòng bên cạnh 501 mới có một cô gái chuyển tới, còn đang đi học, anh không nghĩ tới người này lại chính là Giang Điềm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!