Chương 20: “Cô bị thiếu đàn ông.”

Bầu không khí đóng băng trong chớp mắt.

Chóp mũi hai người khẽ cọ vào nhau, Lục Minh Chu không cử động gì thêm, Giang Điềm không đoán được tình huống, mí mắt hậm hực cụp xuống, khoảng cách dán lại gần, bất kể động tác nhỏ nào cũng đều trở nên cực kỳ rõ ràng, cô lo lắng mà cả nín thở.

Lục Minh Chu bỗng nhiên cười, hơi thở ấm áp phủ quanh cánh môi cô, cánh tay Giang Điềm chống trên bàn có chút mềm, cô lặng im nuốt một ngụm nước bọt, không dám nhìn anh.

Giờ phút này, đầu Giang Điềm giống đầu TV cũ bị hỏng, tất cả đều là các bông tuyết rơi "xào xạc", các loại cảm xúc hỗn tạp cùng một chỗ, không thể nói là thích, nhưng cũng có chút chờ mong, càng nhiều hơn chính là luống cuống…..

Qua ánh mắt, đuôi lông mày người trước mặt hơi nhướng lên, đôi mắt mỉm cười, Giang Điềm còn đang rối bời, Lục Minh Chu không chút để ý giơ tay, dựng thẳng ngón trỏ, bàn tay hướng áp lên môi Giang Điềm, nhẹ nhàng chạm hai cái.

Giọng anh cố tình, đè thấp giọng dò hỏi, "Cô đang chờ mong cái gì à?"

Cảm xúc ấm áp qua đi, cô rũ mắt nhìn về phía ngón tay đang dán ở giữa môi, lại nhanh ngước mắt, Giang Điềm hoàn toàn rối loạn thần chí, tim đập thùm thùm thùm, hoàn toàn không chịu khống chế.

Lục Minh Chu thấy Giang Điềm ngây ngốc, gò má ửng đỏ, ánh mắt quét tứ phía, cố tình chính là không thèm nhìn anh, lại không khỏi nảy lên mấy phần ý xấu.

Vì thế, anh nâng nâng ngón trỏ, ngón tay ở trên cánh môi cô vuốt ve, nhẹ như lông vũ rơi xuống, Lục Minh Chu đè nặng ý cười hỏi: "Sao lại không nói gì?"

Chưa bao giờ quanh thân lại được bao phủ hơi thở nam tính mãnh liệt như này, cánh tay Giang Điềm mềm nhũn, bả vai rụt xuống, một hồi lâu, yếu ớt thốt ra một câu: "Tôi….."

Mắt dài Lục Minh Chu hơi nhướng lên, mượn ánh đèn sau lưng cẩn thận đánh giá cô, khuôn mặt đỏ hồng, lông mi run rẩy, cánh mũi theo hô hấp mà nhẹ nhàng kích động, Giang Điềm có chút luống cuống, anh thừa thắng xông lên, "Cô làm sao?"

Giang Điềm mím môi không nói, Lục Minh Chu dẫn dắt từng bước, "Cô cho rằng tôi sẽ hôn cô."

Anh nói khẳng định, không cho Giang Điềm con đường phản bác.

Giang Điềm bị nghẹn lần nữa, trái tim lại đập tăng tốc không chịu khống chế, trên mặt một trận nóng bỏng, hoàn toàn luống cuống, sau một lát thì giật mình, cô nhanh chóng chớp mắt, miễn cưỡng cứng rắn phủ nhận, "Tôi không có….."

Lục Minh Chu lười biếng "À" một tiếng, nhướng mày, ngón trỏ anh hơi dùng lực, đè nặng cánh môi Giang Điềm đem tách ra.

Hô hấp dồn dập, khoảng cách giữa hai người cách xa dần, Giang Điềm bị động ngửa trở về, Lục Minh Chu ung dung thu hồi ngón trỏ, một lần nữa lại đút túi quần, giọng anh cười nhạt, cũng có vài phần ý xấu, "Ớt Nhỏ, cô là thiếu đàn ông."

"….."

Anh nói thẳng thắn, Giang Điềm ngẩn ra vài nhịp, hai sườn cánh mũi hơi thấm mồ hôi, ánh mắt cô mê ly, phản ứng chậm nửa giây.

Đuôi lông mày Lục Minh Chu hướng càng cao, rũ mắt chăm chú nhìn cô mấy giây, sau đó nhấp môi nói: "Cô nhìn mặt cô xem….."

Anh còn chưa nói xong, Giang Điềm đã bị lời anh nói dụ dỗ đưa tay ôm lấy khuôn mặt, mềm yếu hỏi câu: "Làm sao… Làm sao cơ?"

Lục Minh Chu đứng dậy, ánh mắt cùng Giang Điềm nhìn thẳng, anh lúc đầu giọng điệu thường thường: "Mặt mũi tràn đầy ——"

Sau đó lại tận lực dừng lại, rồi cười nói: "Dục cầu bất mãn."

"….."

Giang Điềm nghẹn gần chết, Lục Minh Chu táo bạo cười trắng trợn.

Giang Điềm thấy anh vui sướng khi người gặp họa, đáy mắt tẩm vài phần ý xấu, cô bỗng chốc hoàn hồn, vội vàng thoát ra khỏi bầu không khí ái muộn anh cố tình dựng lên, cô vươn cổ, có chút bực mình: "Anh đang đùa bỡn tôi sao?"

Lục Minh Chu chỉ cười không nói, Giang Điềm nhướng mày trừng anh.

Lục Minh Chu xoay người, bước chân hướng sang phải, anh khẽ cúi người nhặt tờ giấy vô tình bay xuống đất, anh vỗ vỗ bụi, đem nó đặt lên các bản nhạc dày đặc.

Im lặng nửa giây, anh ngước mắt lên, lời nói có chút kéo xa: "Phương Văn Sơn viết 《Côn nhị khúc》, cảm hứng ban đầu đến từ một cửa hàng bánh mì nướng phô mai cháy(1) của một gia đình ở phố Đài Bắc."

Anh dừng một chút, chỉ chỉ mấy tờ giấy trên bàn, lắm miệng nói: "Thoát ly sinh hoạt là không được."

Giang Điềm nhìn anh không chớp mắt, thấy anh không còn đùa giỡn như lúc trước, cô cân nhắc trọng lượng lời nói của anh, còn không kịp hỏi cái gì, chỉ thấy Lục Minh Chu hắng hắng giọng, lại lần nữa mở miệng: "Cho nên là, nhân lúc còn trẻ tranh thủ đi tìm cái đàn ông đi, hoặc là ——"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!