Chương 19: “Hôn là ngọt.”

Hai người dính sát vào nhau, Giang Điềm bị anh dùng sức ấn vào trong lồng ngực, cánh tay trên eo càng thêm siết chặt, cô hô hấp khó khăn, sức mưa không hề giảm bớt, rơi bùm bụp lên nắp capo phía sau, điên cuồng kích thích dây thần kinh yếu ớt của Giang Điềm lúc này.

Giang Điềm giơ tay đẩy anh, nhưng người trước mặt không chút nhúc nhích, thậm chí còn nhân lúc cô phản kháng, cánh tay lại tăng thêm vài phần lực, Giang Điềm há mồm thở dốc, nỗ lực bình phục lại tinh thần đang căng chặt của chính mình.

Lục Minh Chu gác cằm vào cổ cô, hơi thở nặng nề lo âu, trước mặt là lồng ngực nóng như lửa của người đàn ông, sau lưng bởi vì va chạm sinh ra đau đớn mà nhanh chóng tích góp thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, tứ chi Giang Điềm tê dại, hai người dựa quá gần nhau, cô cảm nhận rõ ràng cơ thể gần như cứng đờ của Lục Minh Chu, tế bào toàn thân giống như lơ lửng trên bờ vực của sự sụp đổ.

Ánh mắt Giang Điềm biến động, nỗi sợ hãi sông cuộn biển gầm lúc trước giờ chuyển thành khiếp sợ kinh thiên động địa, cô không biết rốt cuộc Lục Minh Chu bị làm sao vậy, cũng chưa từng gặp qua anh bất an như vậy, hoàn toàn bị cắn nuốt lý trí.

Sợ hãi qua đi, cô muốn trấn an cảm xúc của anh, cánh tay thuận theo tấm lưng rộng rãi của anh chàng, nhẹ nhàng vỗ về, nhỏ giọng dỗ dành anh.

Mưa vẫn rơi, sức lực cô đã hết, không thể nói to được nữa, chỉ có thể miễn cưỡng dùng giọng thấp thấp hai người nghe thấy được dỗ anh, bàn tay như lông vũ rơi xuống, thân thể kề sát, xúc giác bị phóng đại vô hạn, thẳng đến khi tiếng hít thở người trong ngực dần dần hòa hoãn, phía sau lưng cứng nhắc buông lỏng một chút ít.

Giang Điềm nhẹ nhàng thở phào, nhưng cô còn không kịp mừng thầm, đầu Lục Minh Chu thoáng đụng vào gò má phải của cô, tiếng thì thầm nỉ non "Thật xin lỗi" dừng lại, theo sau cả người hoàn toàn đổ về phía cô, giống như tảng đá lớn gắt gao đè trên người cô, Giang Điềm hoàn toàn luống cuống, nôn nóng gọi: "Lục Minh Chu! Anh nói gì đi! Lục Minh Chu!"

Người trước mặt không có một chút phản ứng nào, lực đạo trên eo buông lỏng, cánh tay nam nhân vô lực rủ xuống, đập xuống nắp capo phát ra một tiếng vang lớn, trong lòng Giang Điềm đột nhiên "lộp bộp" một chút, dây thần kinh bị kéo căng, cô bắt đầu hoảng, liều mạng lay người anh, "Anh đừng làm tôi sợ! Lục Minh Chu!"

Trả lời cô chỉ có tiếng mưa rơi bùm bụp hòa cùng tiếng còi xe chợt xa chợt gần. 

Giang Điềm nửa kéo nửa ôm lôi kéo Lục Minh Chi dịch về phía ô tô, gian nan lấy tay phải mở cửa xe phía sau, Lục Minh Chu quá nặng, cô thất tha thất thểu thỉnh thoảng đụng vào cửa xe, thật vất vả mới đem người mang đến được chỗ ghế ngồi phía sau.

Vết thương trên trán thấm đẫm máu, xung quanh vết thương vì dầm mưa mà trắng bệch, trừ cái đó ra, không có vết thương nào khác.

Giang Điềm quay trở lại lối đi bộ nhặt túi của mình, vô cùng lo lắng sờ điện thoại, đồ mỹ phẩm trang điểm bị đổ hết ra đất, di động thấm nước mưa, không mở được.

Cô tức tốc chạy trở lại, leo lên xe chân tay luống cuống lục túi Lục Minh Chu, sờ soạng nửa ngày cũng không tìm thấy gì, đầu Giang Điềm kêu loạn, hoàn toàn hoảng hốt, "lạch cạch" một tiếng, thứ gì bỗng nhiên rơi xuống dưới, Giang Điềm giật mình, mới để ý đến điện thoại bên trên chỗ điều khiển vẫn luôn rung, tiếng chuông vang lên từng đợt, cũng không biết vang lên trong bao lâu, giờ phút này, từ bên trên chỗ điều khiển rơi xuống thảm bên dưới.

Giang Điềm vội cúi người nhặt lên, nhanh tay gọi 120.

Điện thoại vừa dứt, Giang Điềm lại cúi người sờ trán Lục Minh Chu, lạnh như băng một chút độ ấm cũng không có, sắc môi trắng bệch, viền môi mím chặt, Giang Điềm không dám đụng vào chỗ khác, cô không hiểu sơ cứu, sợ đụng vào không cẩn thận ngược lại còn hại anh.

Cô lau sạch vệt nước trên tay, ngồi xổm bên người Lục Minh Chu, thùng xe chật chội, cô chỉ có thể co thành một khối, đôi tay ôm lấy khuôn mặt Lục Minh Chu, nhẹ nhàng hướng miệng anh thở phào, bàn tay vuốt ve qua lại.

Cứ yên tĩnh như thế, cổ tay đột nhiên bị người đàn ông nắm lấy, Giang Điềm ngạc nhiên, giây lát lại hóa thành vui sướng, cô liên thanh gọi anh: "Lục Minh Chu anh tỉnh rồi!"

Cô chờ anh đáp lại, người trước mắt lại vẫn nhắm mắt như cũ, không hề có giấu vết tỉnh lại, kinh hỉ nháy mắt lại biến mất.

Giang Điềm mất mát thở dài một hơi, cô uể oải rũ đầu, cổ tay bị anh túm lấy theo bản năng, môi Lục Minh Chu mấp máy, Giang Điềm cúi gần hơn xuống, ghé đến bên môi anh, nghe anh vô thức lặp đi lặp lại một câu, trái tim Giang Điềm bỗng dưng run lên…..

…..

Tiếng chuông di động máy móc vang lên, một vòng lại một vòng quanh quẩn bên tai, Giang Điềm nhìn xuống điện thoại, vẫn là cùng một người.

Cô nhìn phòng cấp cứu xa xa, y tá đẩy xe lăn đi vào, bác sĩ giơ tay kéo rèm, Giang Điềm do dự vài giây, rồi đi vài bước xuống cuối hàng lang, tiếp điện thoại.

Cô còn chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia điện thoại đã nhảy vào câu nọ nối câu kia mà nói: "Tổ tông của tôi ơi! Tôi gọi cho cậu hơn mười cuộc điện thoại đấy! Cậu đang làm cái gì vậy? Làm tôi sợ muốn chết! Về đến nhà chưa?"

Giang Điềm hắng giọng, ngắt lời đối phương đang thao thao bất tuyệt, cô trầm giọng nói: "Tôi là bạn của Lục Minh Chu."

"Nữ á?" Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, một lúc lâu sau, tuôn ra một tiếng quát lớn không thể tưởng tượng nổi: "Cái đệt! Nửa ngày không nghe điện thoại con mẹ nó hóa ra cậu chơi xe chấn?"

"….."

Giang Điềm không kịp phòng ngừa, màng nhĩ hơi bị chấn động, tay trái cô che loa điện thoại, vội vàng giải thích: "Anh ấy hiện tại đang ở bệnh viện."

…..

Tần Lệ tới bệnh viện, gấp gáp nhìn quanh đại sảnh người đến người đi, anh dường như liếc mắt một cái liền nhận ra Giang Điềm, cô ôm đầu gối ngồi xổm một bên góc tường, ánh mắt lạc hư không, không biết đang nhìn cái gì, ban ngày anh vừa tra xét cô bé này, người thật cùng ảnh chụp không khác là bao.

Giang Điềm không quen biết Tần Lệ, Tần Lệ dừng đằng trước cô hai bước, cô mới ngước mắt nhìn anh, Tần lệ sốt ruột hỏi: "Cậu ta như nào rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!