Dư Tư Nghiên bị một cuộc điện thoại gọi đi, Giang Điềm nhiều chuyện hỏi thêm một câu, Dư Tư Nghiên lại thần thần bí bí không chịu nói, Giang Điềm nghĩ đến bảy tám phần cũng là liên quan đến tên Kiều Thời Duyên kia, vừa nhắc tới người này, Dư Tư Nghiên liền nói chuyện mập mờ, Giang Điềm thở dài đành phải thả người đi.
Cùng Dư Tư Nghiên đến trạm tàu điện ngầm rồi tách ra, Giang Điềm liên hệ với Vương Nam, trực tiếp đến Xuân Thụ Cảnh.
"Người kia là ai?" Giang Điềm chỉ vào bóng người xa lạ trong video giám sát, tìm tòi trong đầu một vòng, cô nhíu mày nói: "Trước đâu tôi chưa từng gặp qua anh ta."
Tầm mắt Giang Điềm dừng ở trên màn hình tinh thể lỏng, hình ảnh dừng lại lúc người phục vụ đẩy xe thức ăn đi qua từ hành lang, vừa lúc đâm vào cô, từ góc độ trên màn ảnh nhìn thấy, đối phương đưa lưng về phía camera, sau khi hai người tứ chi va chạm ngắn ngủi, người phục vụ vội vã đẩy toa thức ăn rời đi.
Vương Nam ngồi trước phòng điều khiển, ông ấn nút tạm dừng, giải thích: "Hai ngày trước có tuyển thêm nhân viên tạm thời, hôm qua là ngày đầu tiên đi làm."
Giang Điềm suy nghĩ, đưa ra yêu cầu, "Có thể cho tôi phương thức liên lạc của anh ta không?"
Vương Nam đẩy ghế đứng dậy, nói thẳng: "Tối hôm qua xảy ra chuyện, anh ta liền từ chức, cũng bởi vì là nhân viên tạm thời, cũng không cần làm thủ tục nhập chức, chúng tôi cũng không có thông tin chi tiết của anh ta."
Ông đem kịch bản có sẵn người nọ bảo nói ra một mạch, đảm bảo không có sơ hở gì, sau đó không chớp mắt nhìn về phía Giang Điềm.
Giang Điềm đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó truy vấn: "Đến số điện thoại cũng không có?"
Vương Nam lắc đầu, thản nhiên nói: "Không có."
Giang Điềm thở dài, nhìn chằm chằm hình ảnh giám sát một cách thất thần, với năng lực của cô, với tình huống trước mắt căn bản không có khả năng tìm được đối phương, nói cách khác dù là thực sự đối phương muộn hại cô, cô không chỉ không biết được động cơ, thậm chí đến hắn ta là ai cũng không biết.
Vương Nam sắc mặt không đổi, ngoài miệng thấp giọng trấn an: "Tôi có thể cho cô nghỉ vài ngày, hôm qua xảy ra chuyện quán bar ít nhiều cũng có chút trách nhiệm." Ông dừng một chút, sau đó cười nói: "Mà cô yên tâm đi, sẽ không có lần sau."
Giang Điềm chớp mắt mấy cái, Vương Nam đâu vào đấy phun ra chuỗi dài lời kịch bản, cô trong lòng càng lo nghĩ sâu, lời nói quán bar có trách nhiệm rõ ràng là lời khách sáo, thái độ của Vương Nam đối với cô cũng quá ôn hòa rồi, chưa nói đến việc không nói hai lời liền đồng ý cho cô xem camera giám sát, bây giờ lại còn cho cô nghỉ…..
Cho đến khi rời khỏi Xuân Thụ Cảnh, Giang Điềm vẫn không hiểu ra sao, cô uống phải nước khoáng có thuốc gây mê, nếu Trương Toàn chỉ là trùng hợp thấy, rồi nhân cơ hội xuống tay, vậy thì rốt cuộc ai đã đánh chủ ý lên cô, hay là nói người phục vụ chính là người của Trương Toàn?
Vòng một vòng lớn như vậy, Giang Điềm một chút ý nghĩ cũng không có, để tay lên ngực tự hỏi, cô ở Xuân Thụ Cảnh căn bản không đắc tội với người nào, có trải qua một việc không thoải mái duy nhất, chỉ có Lục Minh Chu.
Giang Điềm suy nghĩ một lúc, đi dọc theo con đường về phía trước, cũng không biết đã đi bao lâu rồi, sắc trời bắt đầu u ám, tầng mây ép tới rất thấp, tích tụ bên phải bầu trời, một mảng tối tắm mịt mờ, những hạt mưa rơi xuống kèm theo cơn gió mạnh thổi qua.
Dự báo thời tiết bảo là sẽ có những cơn mưa giông và sấm chớp vào buổi tối.
Giang Điềm sờ sờ túi xách, quên mang theo ô, cô đi đến tòa nhà bên phải, đúng lúc có người đẩy cửa ra, Giang Điềm nhìn lần đầu tiên đã nhận ra đối phương, là người chú đã nhét tiền boa cho cô ở bên ngoài phòng bệnh.
Hai người đi ngang qua nhau, đối phương rõ ràng không nhận ra cô, chạy chậm đến phía trước, khom người xuống bên cạnh chiếc ô tô con đỗ bên đường.
Giang Điềm thu hồi ánh mắt, nhìn tòa nhà đằng sau lưng, là triển lãm tranh được trang trí lịch sự tao nhã, trước cửa bày biện tấm poster ba chiều, chữ viết thoải mái thanh tân ghi thời gian mở cửa cùng từ tiếng anh "Free".
Cơn mưa càng lớn, Giang Điềm suy nghĩ một lúc, đẩy cửa kính bước vào.
Bên trong lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, tổng cộng ba tầng, ở giữa có cầu thang xoắn ốc, giống như dây leo kéo dài hướng lên trên, trong phòng lấy ánh sáng rất tốt, trần nhà treo những ngọn đèn thủy tinh.
Cửa ra vào có để một cái bàn, các nhân viên thấy cô đến gần, liền mỉm cười đưa cho cô một cuốn sổ nhỏ, Giang Điềm đưa tay nhận lấy, vừa đi vào trong vừa cúi đầu lật xem vài trang.
Nội dung bên trong quyển sổ cũng không phức tạp, giới thiệu sơ lược về thời gian sáng tác và bối cảnh của những bức tranh, đối với họa sĩ giới thiệu càng ngắn gọn, chỉ in một dòng chữ cực nhỏ ở ngay trang đầu:
Chu Niệm, họa sĩ, nhiếp ảnh gia.
Giang Điềm tự hỏi vài giây, chưa từng nghe qua người này, cô thu hồi quyển sổ nhét vào trong túi, tầm mắt nhìn vòng qua một vòng, phần lớn là tranh vẽ người, đa số vẽ nhi đồng là chính, Giang Điềm đối với hội họa không hiểu biết nhiều lắm, tầng hai là các tác phẩm nhiếp ảnh, cô đang muốn lên tầng, điện thoại trong túi rung lên, "da da da" tiếng chuông đột ngột vang lên, Giang Điềm xấu hổ tắt điện thoại, nhưng một hồi sau, điện thoại lại reo, cùng với dãy số xa lạ.
Giang Điềm bước nhanh rời buổi triển lãm, trú ở dưới mái hiên, cô tiếp điện thoại, đối phương trực tiếp tung ra một câu: "Đang ở đâu?"
Giang Điềm khó hiểu: "Anh là?"
Đối phương hỏi lại: "Nghe không hiểu?"
Giọng nói có chút quen thuộc, giọng nam trầm, tiếng nói êm tai, Giang Điềm thử hỏi: "Lục Minh Chu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!