Chương 6: (Vô Đề)

Bóng hình cao lớn của Niên Bách Ngạn từ từ áp sát, gương mặt điển trai xích lại gần cô từng chút một, gần tới mức có thể nhìn rõ bóng anh trong đáy mắt cô, cơ hồ có thể đem toàn bộ mùi hương dịu nhẹ của cô nhập vào hơi thở của mình. Tố Diệp không ngờ anh lại có hành động này, lưng cô cứng đờ áp chặt vào bức tường phía sau. Mặc dù cô quyết tâm kiềm chế, gắng sức tỏ ra bình tĩnh, nhưng trái tim đã xuất hiện những nhịp đập điên cuồng, không theo quy tắc.

"Anh Niên, anh đã kết hôn rồi." Thấy anh càng lúc càng tiến sát lại gần, cô đánh liều, dự định nhắc nhở anh một điều quan trọng.

"Bây giờ mà anh dám làm loạn, chứng tỏ đạo đức có vấn đề."

"Nếu tôi... cứ dám thì sao?" Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, ghé sát môi xuống gương mặt cô thì thầm, thanh âm trầm tới mức khiến người ta lạnh sống lưng.

"Vợ anh có lẽ là một người phụ nữ rất tốt, nếu không anh đã chẳng lấy chị ấy. Một người tốt như vậy anh không nên phụ lòng." Tố Diệp quả thực đã hết hồn vì câu trả lời của anh, kiểu đàn ông trầm ổn nghiêm túc này tuyệt đối không bao giờ đùa cợt như thế. Thấy tia sáng trong mắt anh càng lúc càng tối đi, cô không biết chọn lời nào để nói, cả người chết dí vào bờ tường.

Cô hơi nghiêng đầu, nhưng cũng rất khó tránh được hơi thở ngày một nóng bỏng phả tới, hương rượu nhạt nhòa phảng phất trong không trung cũng mỗi lúc một nồng đậm.

Con ngươi của người đàn ông hơi co lại, rồi anh lên tiếng với tốc độ không nhanh không chậm: "Cô ấy... có lẽ đúng là một cô gái tốt".

Tố Diệp cứ cảm thấy câu nói ấy có gì đó kỳ lạ. Cô còn chưa kịp hiểu ra anh đã cúi đầu xuống. Cô bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng.

Nhưng Niên Bách Ngạn không làm chuyện gì vượt quá giới hạn. Anh hơi nghiêng đầu sang một bên, sống mũi cao thẳng chạm nhẹ vào mái tóc, bờ môi áp sát vành tai xinh xắn của cô, trong giọng nói du dương mang theo lời nhắc nhở: "Đàn ông rất nguy hiểm đấy, cẩn thận đùa với lửa có ngày chết cháy".

2

Lỗ mũi Tố Diệp nở to theo giọng nói ấy, hai vai cứng đờ.

"Khá khen cô trước sau hai lần dám bạo dạn thăm dò như vậy, nhưng lần sau đừng làm thế nữa." Niên Bách Ngạn cũng chỉ muốn trêu đùa, thật sự không định làm gì cô cả. Anh đứng thẳng người lên, rút tay về rồi bổ sung thêm một câu: "Bất luận thế nào, một khi thật sự xảy ra chuyện, người chịu thiệt luôn là con gái".

"Trước sau hai lần?" Tố Diệp không hiểu.

Vẻ bình tĩnh của Niên Bách Ngạn trở lại qua ánh mắt: "Buổi tối hôm đó... cô cũng nhiệt tình thật đấy". Anh nói nửa vời, phần còn lại nghĩ sao cũng thấy mờ ám.

"Vậy chúng ta có..." Cô cố gắng nuốt hai chữ "lên giường" đó xuống.

"Cô nói xem?" Niên Bách Ngạn khoanh hai tay trước ngực, hỏi ngược lại.

Mồ hôi lạnh như một con rết bò trườn, men theo gáy chầm chậm trượt dọc xuống sống lưng khiến cả người Tố Diệp căng như dây đàn. Cô hồi hộp nhìn Niên Bách Ngạn không rời mắt, muốn tìm được đáp án từ đôi mắt ấy, hồi lâu mới hỏi một câu thăm dò: "Chắc là... anh chưa chạm vào tôi?".

Một là, cô thật sự không có chút ấn tượng nào với chuyện tối hôm đó, chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đã ngã vào lòng anh. Hai là, tuy cô không hiểu quá rõ Niên Bách Ngạn nhưng thông qua quãng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi cũng có thể bước đầu nhận ra anh không phải một người đàn ông hay lợi dụng. Thêm nữa, điều kiện của anh tốt như vậy, chắc không cần "đói bụng vơ quàng" phải không?

Niên Bách Ngạn nhìn cô, khẽ nhếch môi cười.

"Tạ ơn trời đất!" Tố Diệp thực sự xúc động tới nỗi suýt nữa muốn xông lên ôm hôn anh, cô chắp hai tay trước ngực: "Tôi quá cảm ơn khả năng kiềm chế của anh rồi". Cũng may, những chuyện cẩu huyết như tình một đêm chưa xảy ra với cô.

"Không cần cảm ơn tôi, bởi vì... tôi thật sự hối hận rồi." Niên Bách Ngạn từ tốn nói. Nụ cười ẩn giấu thấp thoáng nơi khóe môi.

2

Sự kích động nơi đáy mắt Tố Diệp đột ngột khựng lại, cô một lần nữa đối mặt với anh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lo lắng khó nói thành lời, một sự bất an theo đúng nghĩa...

~Hết chương 21~

Sau hôm từ chỗ Niên Bách Ngạn trở về, Tố Diệp liền bắt tay vào tìm hiểu trường hợp của Lương Hiên. Ngoài việc đọc tài liệu, cô còn thường xuyên tiếp xúc với những người và những chuyện có liên quan đến Lương Hiên hoặc vợ anh ta, chẳng biết đã bỏ cả kỳ nghỉ lại phía sau từ bao giờ. Đối với việc này, người hài lòng nhất chính là giáo sư Đinh nhưng ông cũng sợ nhiệt huyết của cô chỉ bùng nổ phút chốc nên cứ vài ba ngày lại gọi điện nhắc nhở: "Hiện giờ vì vụ án của Vương Bình mà những đánh giá về Liên Chúng trở nên vô cùng tồi tệ. Tôi rất mong cô có thể hoàn thành vụ án của Tinh Thạch một cách hoàn hảo, những khi cần thiết nên qua lại tiếp xúc nhiều hơn với Niên Bách Ngạn".

Mỗi lần Tố Diệp nghe thấy mấy lời đó là đầu lại như sắp nổ tung. Cô thầm nghĩ sao giáo sư Đinh lại coi Niên Bách Ngạn là chiếc phao cứu sinh chứ? Nhưng dù gì kỳ nghỉ của cô cũng sắp kết thúc, nghe nhiều cũng chẳng sao. Trường hợp của Lương Hiên vốn dĩ phải xin thêm nhiều tư liệu từ phía Niên Bách Ngạn, tuy rằng về sau phía cảnh sát cũng sẽ tham gia nhưng trách nhiệm của cô là đưa ra những ý kiến đánh giá tâm lý chuyên nghiệp, thế nên hoàn toàn không mâu thuẫn.

Chỉ có điều, mỗi lần nói chuyện điện thoại với Niên Bách Ngạn, cô luôn nhớ lại câu nói tối hôm đó của anh: Anh hối hận rồi. Giọng nói của anh cứ quấn lấy cô như một lời nguyền ma quái, chốc chốc lại quấy rầy khiến cô cảm thấy kỳ quái.

Những nhụy hoa đầu xuân được thay thế bởi những tán lá xanh mướt, mùa xuân Bắc Kinh trước giờ vẫn luôn rất ngắn ngủi. Cái oi ả của đầu hạ mới đó đã sốt sắng chạy tới, trời nắng chang chang khiến các loại sản phẩm kem chống nắng được dịp "lâm trận".

Người đẹp đa phần là mỏng manh.

Tố Diệp khoanh chân ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài sảnh lớn của sân bay, ôm một ly Starbucks to bự trong lòng, uể oải dựa vào ghế, quan sát Lâm Yêu Yêu không ngừng bôi kem chống nắng lên người. Cuối cùng không nhìn nổi nữa, cô bèn đưa một cốc cafe khác cho cô ấy, "Lâm cô nương à, cậu cũng độc ác quá. Lọ kem đó tớ mang từ nước ngoài về đấy. Cậu có cần mang ra bôi khắp người trong thời buổi sưu cao thuế nặng thế này không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!