Chương 35: (Vô Đề)

Sự thật chứng minh vui quá có thể sẽ hóa buồn, mà một người quá đắc ý thường không giữ được tiền bạc. Giống như Tố Diệp, sau khi biết mình đã có được một viên kim cương thô màu xanh lam, cô sướng đến nỗi chảy cả nước mũi. Nhân lúc Niên Bách Ngạn đi theo dõi việc tiến hành thu thập một lô kim cương thô mới, cô mang báu vật quý giá có một trên đời trong mắt mình ra ngắm dưới ánh nắng một lúc lâu. Đã cất đi nhưng lại không yên tâm, phải lôi ra xem lần nữa.

Kết quả, nó đã không cánh mà bay.

1

Tố Diệp sắp phát điên lên, suy nghĩ đầu tiên là phải gọi cho Niên Bách Ngạn. Ai ngờ di động của anh mãi vẫn không ai bắt máy, chắc chắn là do sóng bên đó yếu. Thế là cô đành ngồi yên chỗ cũ, cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng nhớ lại những người đi qua cô trong khoảng thời gian này.

Tất cả đều là người da đen, trông ai cũng giống ai.

Tố Diệp đau khổ vò đầu bứt tai. Kim cương để trong túi, nhất định đã bị người ta lấy mất, trong khu mỏ này có trộm! Nghĩ vậy cô bỗng đứng bật dậy, nhưng bất ngờ đâm sầm vào một ai đó sau lưng, kèm theo một tiếng hét đau đớn vang lên: "Chân tôi!".

Quay đầu lại, cô liền nhìn thấy gương mặt méo xệch của Bella.

Tố Diệp vội vàng rút chân lại. Sự xuất hiện của Bella, không còn nghi ngờ gì, chính là cứu tinh của cô. Cô giữ chặt cô ta lại: "Cô tới đúng lúc lắm. Viên kim cương của tôi bị mất rồi, mau bắt trộm giúp tôi đi".

"Viên kim cương của cô?" Bella nãy giờ vẫn thấy tức tối, cười khẩy: "Đây là mỏ kim cương của tập đoàn Tinh Thạch, mọi kim cương sản xuất ra đều thuộc về nhà họ Diệp, liên quan tới cô sao?".

Tố Diệp cố gắng kìm nén cơn giận. Vì muốn tìm lại viên kim cương, cô đành cố nhịn vậy, ngữ khí cũng trở nên sốt ruột: "Xin lỗi cô, tôi mang họ Diệp đây".

Bella sững sờ.

"Có cần xác nhận lại với Niên Bách Ngạn không? Hay là cô muốn bị trừ luôn cả tiền thưởng năm sau?" Khi đối mặt với việc tiền bạc bị mất và một người phụ nữ đã quen coi cô là tình địch, Tố Diệp một lần nữa phải phát huy triệt để bản tính đanh đá của mình, cũng đồng thời mượn danh Niên Bách Ngạn để cậy quyền cậy thế một cách hèn nhát

Quả nhiên, họ Diệp và tên anh đã khiến ngọn lửa hung hăng của Bella bỗng chốc dịu đi không ít. Có thể nhận ra trong ánh mắt cô ta vẫn còn giận dữ, nhưng nghĩ tới những lời Tố Diệp nói, cô ta đành nhíu mày nói: "Cho dù cô muốn tìm, trong mỏ đông người như vậy tôi cũng chẳng thể giúp cô".

"Đơn giản thôi." Thấy cô ta đã mềm mỏng, Tố Diệp cũng không làm khó nữa: "Muốn ra vào trung tâm lựa quặng phải được kiểm tra thân phận, vào trung tâm thu hồi lại càng phải quét người một lượt từ trên xuống dưới. Tôi chỉ cần kiểm tra tất cả những người năm phút trước đã ra vào trung tâm thu hồi là được rồi. Kẻ ăn trộm kim cương có lẽ vẫn còn trong đó, vì ở đây phải nửa tiếng mới mở cửa cho nhân viên một lần".

"Cô quan sát tỉ mỉ đấy nhỉ." Bella khẽ hừ một tiếng: "Tôi chỉ có thể bảo đảm giúp cô kiểm tra một lần, nhưng không dám chắc sẽ tìm lại được viên kim cương".

"Không chừng đôi mắt của tôi còn chuẩn xác hơn máy móc của cô đấy." Tố Diệp nói, lòng như lửa đốt.

Bella không hiểu.

"Đừng nói nhiều như vậy nữa, mau làm theo đi!"

Bella lườm cô. Mặc dù không tình nguyện nhưng cô ta vẫn triệu tập những nhân viên mười phút trước đã ra vào trung tâm thu hồi. Tổng cộng có mười mấy người, sôi nổi xếp thành một hàng dài. Trừ lác đác vài phụ nữ ra, còn lại đều là đàn ông. Tố Diệp chỉ nhìn đã thấy chóng cả mặt. Ai cũng da đen răng trắng, cô thực sự không thể phân biệt được tướng mạo.

Bella đích thân cầm máy quét trong tay, nhìn Tố Diệp: "Cô chắc chắn là cô muốn 'tiền trảm hậu tấu'?".

"Hết cách thôi, điện thoại của Niên Bách Ngạn không có tín hiệu." Tố Diệp lắc lắc chiếc di động trong tay, nhìn thẳng vào Bella, không một chút khách khí: "Hay là cô nhất định muốn đợi anh ấy về, để viên kim cương của tôi có cơ hội bị chuyển đi nơi khác?".

Bella cũng biết chuyện cô tìm được một viên kim cương xanh lam, đương nhiên không dám thờ ơ, đành phải quay lại hét to một câu với mười mấy người: "Xếp hàng vào, từng người một đi về phía tôi".

Trong số đó có những người oán thán, thì thà thì thầm.

Tố Diệp mặc kệ. Cô xách một cái ghế ra, ngồi dưới nắng, cùng kiểm tra. Bella không vừa ý: "Cô không tin tưởng tôi?".

"Tôi chỉ lo cô mềm lòng, dù sao họ cũng đều là người cô thuê về."

Bella tức nghiến răng nghiến lợi, đành kiểm tra theo thứ tự.

Tố Diệp uể oải khoanh chân ngồi lên ghế, ngậm một cọng cỏ trong miệng. Dưới ánh nắng, đôi mắt cô trở nên sắc bén như tia gamma lần lượt lướt qua từng người. Gương mặt đen thui của họ làm mắt cô đau nhức.

"Để tìm cho cô viên kim cương mà làm to chuyện lên thế này, nếu vẫn không tìm được, cô tự giải thích với anh Niên đi." Bella vừa thao tác vừa phẫn nộ nói: "Cô phải biết mỗi giây mỗi phút ở mỏ đều rất quý giá!".

"Yên tâm, anh ấy không nỡ mắng tôi đâu." Tố Diệp nhai cỏ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào từng người da đen.

Bella nghe xong, đương nhiên cảm thấy bực bội, nhưng cũng chẳng biết nói gì thêm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!