"Gì cơ?" Là thanh âm đủ khiến lều chiên tốc mái của Kỷ Đông Nham.
Còn Niên Bách Ngạn mặc dù vẫn đứng im đó, thần thái cũng không khoa trương bằng Kỷ Đông Nham, nhưng đôi mày tuấn tú đã nhíu lại thành một đường cong đầy chất vấn, thậm chí từ ánh mắt nghiêm nghị còn nhìn rõ một vẻ khó tin.
Đôi tai Tố Diệp rung lên bởi tông nói bất ngờ và kinh hoàng của Kỷ Đông Nham, đau buốt. Cô xoa xoa tai, ngụ ý bảo anh ta bình tĩnh, không có gì phải hoảng hốt cả, rồi quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn.
"Là thế này." Cô ngừng một chút, sắp xếp lại câu chuyện, khẽ liếm môi: "Hôm nay lúc đi thuê trang phục, em nghe nói lễ hội Natamu năm nay sẽ có riêng một cuộc thi nhóm Mông Hán. Thực tế là có mục đích lôi kéo các du khách cùng tham gia. Chỉ cần du khách đó nhiệt tình với thể thao thì đều có thể đăng ký, tiến hành thi đấu với người bản địa. Em cảm thấy đây là cơ hội hiếm có nên đã đăng ký".
Niên Bách Ngạn không tiến lên mà im lặng tựa bên cạnh tủ. Còn Kỷ Đông Nham thì vẫn giữ cái biểu cảm cường điệu lúc trước, sau khi nghe thấy cô nói vậy, anh ta chỉ vào mũi mình: "Thả về thời cổ đại, anh cùng lắm chỉ làm được một quan văn thôi, trước giờ có phải võ tướng gì đâu". Nói tới đây, anh ta lại chống tay lên trán vờ như đang đau đầu: "Tiểu Diệp, anh không hề biết rằng em còn có khả năng dự đoán trước tương lai đấy, theo lý mà nói không ai biết lịch trình của anh mà".
"Tôi cũng không biết." Tố Diệp lườm anh ta: "Cuộc thi tổng cộng có ba hạng mục, tôi vốn định nhờ tổng giám đốc Niên cố gắng thêm một chút để đánh đuổi địch, ai ngờ anh lại đâm đầu vào, vừa hay có thể gánh vác một phần giúp chúng tôi".
"Niên Bách Ngạn, không phải anh đồng ý rồi đấy chứ?" Kỷ Đông Nham nhìn Niên Bách Ngạn bằng ánh mắt hoảng loạn.
Niên Bách Ngạn cất giọng điềm nhiên: "Thực tế là, tôi và cậu được thông báo cùng một lúc".
1
Tố Diệp thấy Niên Bách Ngạn chẳng mấy hứng thú, bắt đầu giở chiêu mềm mỏng nhõng nhẽo: "Em cũng chỉ muốn tốt cho hai người thôi. Những người quanh năm ngồi trong văn phòng như các anh không được rèn luyện thể dục thể thao đầy đủ, tâm lý sẽ trở nên lệch lạc. Đương nhiên, không phải em mắng hai người tâm lý biến thái. Em chỉ nghĩ là hiếm có dịp được ra ngoài, nên gần gũi với tự nhiên, tiếp xúc nhiều hơn với người bản địa, như vậy mới hoàn toàn thả lỏng".
Kỷ Đông Nham chống cằm, chớp chớp mắt: "Nghe thì có vẻ em thật sự suy nghĩ cho bọn anh".
"Yên tâm, em là một bác sỹ tâm lý, về điểm này không sai được đâu. Phải biết rằng tâm lý có thể ảnh hưởng tới sinh lý của con người đấy." Sắc mặt Tố Diệp bắt đầu trở nên vui vẻ, đôi đồng tử to tròn đảo qua đảo lại một cách gian xảo, cô huých một cái vào người Kỷ Đông Nham: "Nói thật, chúng ta chẳng phải mấy cô cậu mười bảy, mười tám tuổi nữa. Còn không nổi loạn sẽ già mất".
"Nói cũng phải, thật ra anh cũng không phải người khó thương lượng đến thế. Thi đấu cũng được thôi, nhưng tại sao phải hợp tác với anh ta?" Kỷ Đông Nham bĩu môi nhìn Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn chẳng thèm quan tâm đến Kỷ Đông Nham.
Tố Diệp uống một ngụm nước, từ tốn giới thiệu về quy định của cuộc thi: "Tình hình là thế này, các hạng mục thi đấu gồm có cưỡi ngựa, bắn tên và đấu vật. Ba người đăng ký lập thành một nhóm, áp dụng thể lệ nâng cao. Nói trắng ra là, ba người lần lượt tham gia ba hạng mục, nhưng chỉ khi người thứ nhất chiến thắng ở trò cưỡi ngựa, người thứ hai mới có tư cách tiếp tục hoàn thành hạng mục sau đó, giống như trò chơi tiếp sức vậy, như thế cả nhóm mới giành được chiến thắng".
Kỷ Đông Nham nhướng mày.
"Đây chính là lý do em muốn hai anh chung sức hợp tác, nếu bất kỳ ai không thể vượt qua được thì cũng tức là hai người còn lại sẽ mất đi tư cách dự thi, vậy là coi như nhóm của chúng ta thất bại".
Niên Bách Ngạn nhìn Tố Diệp, bất ngờ lên tiếng: "Nếu hôm nay cậu ta không tới, tôi rất muốn hiểu rõ cái gọi là 'cố gắng thêm một chút' của em?".
Tố Diệp ngượng ngập nhìn anh cười: "Cũng không có gì, chỉ là nhờ anh gánh vác thêm một hạng mục thôi mà".
"Ngày mai em góp vui là được rồi." Rõ ràng, Niên Bách Ngạn không dễ dãi như Kỷ Đông Nham.
Tố Diệp vừa nghe đã sốt sắng: "Em đã đăng ký rồi, sao có thể rút lui ngay trước cuộc thi chứ?".
"Con gái con đứa tranh đấu với một đám đàn ông, còn ra thể thống gì?" Hàng lông mày Niên Bách Ngạn nhíu chặt lại, giọng có vẻ không vui.
Tố Diệp chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn già mồm cãi: "Cuộc thi này không quan trọng giới tính mà đề cao tình hữu nghị Mông Hán".
Một câu nói khiến Niên Bách Ngạn suýt ho ra máu.
Kỷ Đông Nham hồ nghi nhìn Tố Diệp, tò mò hỏi: "Nữ hiệp, nếu tham gia cuộc thi, em chọn hạng mục nào?".
"Lúc nãy khi anh bước vào đây, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Con người tôi, 'văn có thể an thiên hạ, võ có thể định càn khôn'. Thế nên cưỡi ngựa, bắn tên và đấu vật đều không thành vấn đề." Tố Diệp hào sảng vỗ vỗ ngực.
Kỷ Đông Nham lập tức giơ ngón cái về phía cô: "Trâu bò thật, không ngờ cậu em còn dạy em cả mấy thứ này, ba hạng mục này đều là sở trường của em à?".
1
"Ha ha, từ nhỏ tôi đã lớn lên trong gia đình có truyền thống võ học, nên mấy trò vặt không đáng nhắc tới như bắn tên, đấu vật đó, cậu tôi đều..." Nửa câu trước Tố Diệp nói rất hùng hồn, nửa câu sau tiếng cứ nhỏ dần: "... không dạy cho tôi".
7
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!