Chương 23: (Vô Đề)

Vì lễ hội Natamu một năm một lần đó, Ordos trở thành thành phố được khách du lịch chú ý tới, lại vì bộ sưu tập "Trăm hoa đua nở" của tập đoàn Tinh Thạch lần đầu tiến hành đấu giá mà Ordos trở thành nơi tụ hội của những nhân vật nổi tiếng. Một Ordos vốn dĩ giàu có như Zurich nhưng không quá phô trương trong phút chốc thu hút rất nhiều tạp chí tài chính, những gương mặt thường xuất hiện trên truyền hình đến từ khắp nơi trên thế giới, thậm chí một số tờ báo nổi tiếng ở nước ngoài cũng chen nhau tới đây, khiến bỗng nó trở nên náo nhiệt.

Mùa hạ vốn là một mùa để tiêu xài.

Có thể là thời gian, là tiền bạc, hoặc tuổi xuân.

Mỗi người đều lựa chọn cách thức thích hợp nhất với mình để giải thích mùa hạ này, muôn hoa điểm xuyết, để không phải tiếc nuối.

Buổi triển lãm đấu giá các sản phẩm trang sức cá nhân cao cấp của showroom D thuộc tập đoàn Tinh Thạch được tổ chức tại trung tâm triển lãm quốc tế Ordos. Sau khi họp báo kết thúc, Hứa Đồng và các nhân viên khác không kịp nghỉ ngơi đã lại vội vàng tới trung tâm triển lãm, gần như cả đêm không ngủ, kiểm tra lại toàn bộ tình hình các vị trí trưng bày, vì thế đã dư ra một phòng trống cho Tố Diệp, không cần phải ngủ cùng với Niên Bách Ngạn nữa.

Tuy nhiên Niên Bách Ngạn cũng ở lại phòng triển lãm tới rất khuya. Khi Tố Diệp mua mấy túi cơm hộp to tướng quay lại sảnh lớn của phòng triển lãm thì thấy Niên Bách Ngạn đang trèo lên cầu thang điều chỉnh góc độ của chiếc đèn chiếu thợ vừa lắp đặt. Cô không hiểu, mới hỏi Hứa Đồng. Hứa Đồng có vẻ đã quen với chuyện này, cười ha ha trả lời cô: "Điều chỉnh góc độ của đèn chiếu là để đá quý trưng bày ra trông được rực rỡ hơn".

"Ý của tôi là tại sao anh ấy phải đích thân trèo lên đó?" Tố Diệp ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trên chiếc thang.

Anh xắn tay áo lên, ngồi dạng chân trên ghế, cẩn thận điều chỉnh lại các ngọn đèn, mỗi bóng đèn đều trở về đúng vị trí chuẩn xác của nó. Vì lý do chênh lệch nhiệt độ, cứ đến tối phòng triển lãm sẽ tắt điều hòa, đèn ở đây vốn đã nhiều, lại cộng thêm bận rộn nãy giờ, trán Niên Bách Ngạn lấm tấm mồ hôi, thậm chí lưng áo cũng đã ướt sũng.

Cảnh tượng ấy khiến anh trông giống như một công nhân được thuê ở ngoài về, chẳng có dáng dấp một tổng giám đốc chút nào.

Hứa Đồng cũng ngước lên nhìn theo: "Haizz, lâu dần cô sẽ hiểu con người tổng giám đốc Niên thôi. Anh ấy làm việc gì cũng rất nghiêm túc và cẩn thận. Buổi đấu giá lần này lại nổi tiếng khắp quốc tế như thế, anh ấy càng phải cầu toàn hơn. Phàm là những việc anh ấy có thể tự làm được thì tuyệt đối sẽ không nhờ vả người khác".

"Đúng là làm việc triệt để thật." Tố Diệp không đồng tình cách làm của anh.

Cô là một người lười biếng, thế nên luôn nghĩ ra đủ mọi cách để giải thoát thời gian của mình. Hơn nữa cô cũng tin tưởng sâu sắc rằng những phát minh khoa học đều là thành tựu của người lười, vì con người ta càng ngày càng lười nên công nghệ mới mỗi ngày một phát triển.

"Ấy? Vị trí trưng bày bên đó sao không lắp đèn chiếu?"

Hứa Đồng nhìn qua, mỉm cười: "Bên đó chính là bàn đẩy, đặt bộ sưu tập 'Trăm hoa đua nở'. Cô cũng biết đấy, 'Trăm hoa đua nở' quan trọng hơn tất cả mọi trang sức, trong đó thu hút người xem nhất chính là viên kim cương màu lục 25 carat hiếm có trên mẫu trang sức chính. Viên kim cương này khi trước được đấu giá ở Anh, còn chưa làm tới mức độ cắt mài hoàn hảo mà giá trị đã không hề nhỏ rồi. Bây giờ, nó đã được qua tay sư phụ Barnard, giá trị lại càng cao thêm.

Không lắp đèn chiếu là để mọi người nhìn rõ, viên kim cương màu lục khi đạt tới trình độ cắt mài hoàn mỹ cho dù không có đèn chiếu điểm xuyết thì vẫn rạng rỡ lấp lánh, đây chính là tinh hoa của Tinh Thạch".

Tố Diệp cũng hiểu ý nghĩa này. Mặc dù cô chưa từng được nhìn thấy "Trăm hoa đua nở" nhưng dọc đường đi đã nghe không ít tờ báo bàn tán về nó, thậm chí có những nhà chuyên nghiệp đã bắt đầu dự tính từ sớm, giá của mẫu trang sức chính trong bộ "Trăm hoa đua nở" tuyệt đối sẽ không thấp hơn tám con số, hơn nữa còn giao dịch bằng đô la Mỹ.

Cô cũng giống những cô gái khác, luôn có một sự yêu thích không thể kháng cự đối với đá quý, nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi, chẳng qua chỉ là một viên kim cương thôi mà, không có thì thôi, sinh ra không tự có, chết chẳng mang theo được. Con người ai cũng có tính hiếu kỳ, cùng một thứ nhưng càng nổi tiếng sẽ càng đáng giá, thậm chí giá còn vượt xa giá trị thực chất của nó.

Thế mới nói cái đáng giá trước nay không phải là món đồ mà chính là cảm giác thỏa mãn cuối cùng con người đạt được sau khi giành qua cướp lại.

Hôm sau lại là một ngày đẹp trời. Tại buổi đấu giá người đông như trảy hội, nhưng các phóng viên nhà báo đã chiếm tới một phần ba. Lần này tập đoàn Tinh Thạch mang tới cho mọi người một "bữa đại tiệc" thị giác thịnh soạn. Các trang sức được trưng bày là các mẫu thiết kế mới mùa thu đông, đều đặt tên có liên quan tới chữ "Thu", như: "Băng hồ thu nguyệt"*, "Hoa xuân trăng thu", "Kiêm hà thu thủy"**, "Côn ngọc thu sương"***, "Bình phân thu sắc"****, "Thu thủy y nhân"*****... Còn mẫu "Thu vị" chủ chốt đã được đổi thành mẫu "Trăm hoa đua nở", thu hút sự chú ý của mọi người.

*Băng hồ thu nguyệt: đức hạnh, trắng trong.

**Kiêm hà thu thủy: xuất phát từ Kinh Thi, chỉ nỗi nhung nhớ một người.

***Côn ngọc thu sương: Chỉ phẩm hạnh cao quý của một người.

****Bình phân thu sắc: Mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười.

*****Thu thủy y nhân: Chỉ người cố nhân trong mặt nước mùa thu, nhìn cảnh nhớ người, tức cảnh sinh tình.

Có thể được tham gia buổi đấu giá cao cấp lần này đều là những người giàu có và có địa vị, các thành viên của showroom D đương nhiên có quyền ưu tiên, những người dân bình thường dĩ nhiên không thể bước vào, đến cả bảo vệ túc trực trước cửa cũng mặc áo vest, đi giày da, tuyệt đối tạo cảm giác hoành tráng.

Với tư cách là người dẫn dắt tập đoàn, Niên Bách Ngạn chiếm phần lớn thời gian phát biểu trên sân khấu. Lần này anh không muốn đối mặt với phóng viên cũng khó. Đứng phát biểu dưới ánh đèn chiếu, thần sắc anh vẫn vững vàng điềm tĩnh như mọi ngày. Có một bóng đen lướt qua, là chiếc cúc măng séc tinh xảo, kín đáo thâm trầm.

Tố Diệp ngồi dưới nhìn lên, thấy vẻ ung dung thong thả của anh, cảm nhận được trong ngữ điệu chậm rãi toát ra một sức mạnh không thể xem thường. Anh đã trở về với hình tượng cao quý, lịch lãm nhưng xa cách. Không giống như cái dáng xắn tay áo, mồ hôi đầm đìa sau lưng, tự mình làm mọi việc tối qua. Càng không giống vẻ gợi tình bạo dạn mà dịu dàng trong cơn say hôm trước. Ai nói chỉ có con gái mới thay đổi chóng mặt?

Người đàn ông đang bừng bừng khí thế, nắm chắc phần thắng đứng trên bục kia há chẳng phải cũng khiến người ta sửng sốt vì nhiều mặt khác nhau của anh sao?

Hoạt động đang được tiến hành đâu vào đấy, các loại trang sức lần lượt được đẩy lên bục đấu giá. Trong phòng triển lãm này, tiền đã trở thành một công cụ cạnh tranh, trong đó bộ "Kiêm hà thu thủy" khá được yêu thích, sau khi có mấy người cạnh tranh, cuối cùng nó đã thuộc về một thương nhân người Thụy Sỹ với giá hai triệu đô la Mỹ.

Tố Diệp ngồi dưới sân khấu cũng thấy đau xót, bỏ ra hai triệu đô la Mỹ chỉ để mua mấy viên đá vỡ? Thế giới của người có tiền đúng là bị bóp méo cả rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!