Một bữa cơm gia đình với vô vàn biểu cảm.
Ông Diệp quyền uy nhưng lại luôn thể hiện nét mặt mắc nợ con gái; Nguyễn Tuyết Mạn kiêu căng ngạo mạn; Diệp Ngọc yếu đuối, từ nhỏ tới lớn đã không bao giờ dám to tiếng; chú hai Diệp Hạc Thành chuyện trò niềm nở; Nguyễn Tuyết Cầm nói chuyện chỉ tập trung vào trọng điểm; và Diệp Lan nói cười nhiều nhất. Tố Diệp ngồi bên cạnh Diệp Lan, tai dĩ nhiên không được yên.
1
Niên Bách Ngạn ngồi đối diện cô, im lặng từ đầu tới cuối. Diệp Ngọc ngồi bên cạnh anh, chốc chốc lại ân cần chăm sóc. Nhìn từ góc của Tố Diệp, vừa hay có thể nhìn trọn thần thái của Niên Bách Ngạn. Cô thấy rất rõ ràng, ánh mắt anh đúng là không có quá nhiều thay đổi.
Trong vô vàn biểu cảm ấy chỉ thiếu một người, là cậu em sinh đôi của Diệp Ngọc, Diệp Uyên.
Tố Diệp đang nghĩ tới đây thì quản gia vui vẻ bước tới báo cậu chủ đã về rồi.
Cậu chủ? Đúng là một danh xưng ngang ngược độc đoán.
Cậu chủ nhà họ Diệp, cậu con trai duy nhất, xuất hiện đương nhiên cũng phải đặc biệt hơn người. Tố Diệp vốn không có thiện cảm với bất kỳ ai từ trên xuống dưới trong nhà họ Diệp, huống hồ cái người được gọi là "anh hai" này? Diệp Lan ngược lại tươi cười đứng dậy, lao ra cửa phòng ăn hét gọi: "Anh hai! Anh đúng là về sớm không bằng về đúng lúc. Mọi người vừa định khai tiệc, em còn tưởng anh không về kịp chứ".
Cách đó không xa vọng lên một tiếng cười sảng khoái: "Hôm nay anh nào dám không về".
1
Một giọng nói khá dễ nghe, mặc dù không đọ được với độ dày, ấm và trầm của Niên Bách Ngạn, nhưng có mang theo một sự vẻ cởi mở, khiến người ta rất muốn ngẩng đầu lên xem người có được như giọng hay không. Thế là Tố Diệp ngước lên, đập vào mắt cô là dáng hình một người đàn ông khoác trên mình bộ đồng phục ngành hàng không, cao khoảng 1 mét 85, bờ vai góc cạnh.
Anh ta là...
"Diệp Diệp?" Người đàn ông bước lên đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt đào hoa mê người rực rỡ như chứa một ngọn lửa bên trong: "Anh là anh hai của em, Diệp Uyên". Nói xong anh ta vỗ vỗ lên vai cô, rồi quay sang cười với Diệp Ngọc và Diệp Lan: "Hai cô em, giờ có Diệp Diệp, hai người không còn là tiểu mỹ nhân nhà họ Diệp nữa rồi".
Diệp Lan bĩu môi phản đối, lườm Diệp Uyên. Diệp Ngọc thì mỉm cười ôn hòa: "Từ nhỏ Diệp Diệp đã xinh xắn, bây giờ lớn thay đổi nhiều, lại càng xinh đẹp hơn nữa, phải không bố?".
Diệp Hạc Phong liên tục gật đầu, ánh mắt ngập tràn niềm vui.
Tố Diệp không quen sự nhiệt tình trông cứ nhà gia đình đoàn viên thế này, cô né tránh bàn tay của Diệp Uyên, gượng cười coi như chào hỏi. Cô hiểu quá nhiều về Diệp Uyên, cộng thêm anh ta trước nay không tham gia vào tập đoàn Tinh Thạch, thế nên những tin tức lộ ra ngoài cũng không nhiều. Chỉ có điều, hình như anh ta không giống lắm với mác "công tử nhà giàu" bên ngoài hình dung, nhìn bộ đồng phục trên người, lẽ nào... anh ta là cơ trưởng?
"Diệp Diệp! Đây là món quà anh đặc biệt mua tặng em." Dường như Diệp Uyên không phát hiện ra sự lãnh đạm cùng nụ cười gượng của cô, đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ được bọc rất tinh xảo.
Tố Diệp không nhận, ngẩng lên nhìn vào mắt anh ta: "Không phải là thứ gì của Tinh Thạch đấy chứ?".
Đôi mày Diệp Uyên khẽ rướn lên, đến một độ cong vừa đẹp: "Trong này chẳng có gì quý giá đâu, chỉ là mấy đồ lưu niệm khá thú vị thôi. Hai hôm trước khi hạ cánh xuống Milan, anh thấy nó hay nên đã mua về".
Tố Diệp ngẩn người, vô thức giơ tay đón lấy.
"Anh hai bất công quá đi, quà của em đâu?" Diệp Lan nháy mắt với anh ta.
"Có lần nào anh bay về mà không mang quà cho em đâu? Ăn cơm xong sẽ đưa." Diệp Lan cười phá lên sung sướng.
"Được rồi, nếu đã về thì mau chuẩn bị ăn cơm đi, cả nhà đợi mình con thôi đấy." Diệp Hạc Phong nhìn con trai, ngữ khí không vui vẻ cho lắm.
Diệp Uyên rửa tay xong liền ngồi vào bàn ăn, ngay bên cạnh Niên Bách Ngạn, vì thế tạo thành một khung cảnh vui mắt. Niên Bách Ngạn trầm tĩnh, Diệp Uyên nhiệt tình. Niên Bách Ngạn mặc quần áo công sở, Diệp Uyên mặc đồng phục. Hai người đàn ông cao lớn điển trai ngang nhau. Tố Diệp nghĩ, nếu họ say rượu trong quán bar, e là các cô gái chỉ mong sao được dính sát vào mà hiến thân.
"Từ sáng tới tối bay qua bay lại. Tinh Thạch làm ăn lớn như vậy con cũng chẳng thèm quan tâm. Bố đã dặn con bao nhiêu lần rồi, bảo con theo Bách Ngạn học kinh doanh cho nghiêm chỉnh nhất quyết không nghe, còn chẳng bằng hai đứa em con." Diệp Hạc Phong cứ nhìn thấy cậu con trai này là không nhịn được: "Làm nghề gì không làm kiên quyết đòi làm cơ trưởng.
Một khi bay tuyến quốc tế thì đến thời gian về nhà ăn một bữa cơm cũng không có!".
"Bố! Chẳng phải con về đây rồi sao?" Diệp Uyên rõ ràng rất giỏi đối phó mỗi lần Diệp Hạc Phong không vui, anh ta ngước mắt lên nhìn Nguyễn Tuyết Mạn bằng ánh mắt cầu cứu.
Nguyễn Tuyết Mạn đúng là xót con trai, nhưng những lời của Diệp Hạc Phong cũng có lý. Hôm nay bà ta thật sự không đứng về phía con trai nữa, khẽ thở dài: "Bố con nói đúng đấy. Uyên Uyên, con cũng chẳng trẻ trung gì nữa, nên suy nghĩ tới chuyện lấy vợ rồi. Mấy cô gái không đứng đắn đó tránh xa được thì tránh xa. Buổi tiệc lần trước mẹ đã gặp con gái nhà chú Hứa, đúng là ngây thơ trong sáng, mẹ và bố con...".
"À, Diệp Diệp! Nghe nói bây giờ em đã tới Tinh Thạch làm việc rồi, thế nào? Quen chưa?" Diệp Uyên vội cắt đứt những lời dài dòng của mẹ, nhìn về phía Tố Diệp.
Nguyễn Tuyết Mạn thấy con có né tránh cũng chẳng biết làm sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!