2
Phía sân bay bên này, bầu không khí đã chia làm hai phe. Phe nghiêm túc căng thẳng do Tố Khải cầm đầu, đội viên ủng hộ có các cảnh sát khác, Rùa cùng con tin, và cả đám đông đứng rất xa xung quanh. Phe còn lại ung dung nhàn nhã do Tố Diệp cầm đầu. Thành viên ủng hộ, ờ... chỉ có mình cô thôi.
2
"Ô Khải Vinh, anh tự thấy mình có ngốc không?" Tố Diệp nào có giống một chuyên gia đàm phán, dáng vẻ lôi kéo tình cảm điển hình, ai không hiểu còn tưởng hai người đã quen biết nhiều năm, chỉ mong được "Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân"*: "Anh ấy à, đúng là cố chấp. Uy hiếp con tin, cho dù để anh chạy thì anh chạy được đi đâu? Bây giờ Internet phát triển như vậy, cảnh sát các quốc gia đều có thể cùng hợp sức. Anh già còn tưởng bây giờ vẫn là thời kỳ đồ đá sao?
Tìm một sơn cốc không có người để ẩn cư cả đời? Bây giờ dù anh có chạy lên Mặt trăng không chừng vẫn bị vệ tinh giám sát ấy chứ. Anh nói xem anh ngang bướng thế để làm gì?".
*Câu thơ trong bài "Nguyệt hạ độc chước" (Một mình uống rượu dưới trăng) của Lý Bạch. Ý nói: Nâng chén rượu mời ánh trăng, bản thân cùng bóng mình cùng ánh trăng thành ba người bạn. Dịch thơ: Cất chén mời trăng sáng
- Mình với bóng là ba (Tương Như dịch).
Con tin nãy giờ vẫn bị nghi phạm uy hiếp nhìn cô bằng nửa con mắt, sắp tức hộc máu vì vị "chuyên gia đàm phán" nửa mùa này rồi, đang định phát biểu ý kiến thì chợt nghe thấy Ô Khải Vinh thô lỗ gào lên: "Mẹ nó, mày ít nói mấy lời vô dụng đi, tao cần xe! Chuẩn bị xe cho tao!".
"Này, tôi nghe nói vợ anh có bầu rồi phải không?" Tố Diệp chuyển chủ đề đột ngột, mặc dù trên môi vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt thì sắc lẹm.
Bàn tay cầm súng của Ô Khải Vinh khựng lại, nhìn Tố Diệp với vẻ cảnh giác. Cô khẽ cười, làm bộ gãi đầu gãi tai, nhưng lại ngầm ra hiệu bằng tay cho Tố Khải. Tố Khải nãy giờ vẫn theo dõi sát sao bỗng tỉnh ra. Cậu hiểu động tác này, nó có nghĩa là Tố Diệp đã đánh lạc hướng Ô Khải Vinh thành công.
"Đừng có căng thẳng như vậy. Cảnh sát chưa tìm được vợ anh đâu. Mặc dù con người anh tội ác chồng chất, nhưng không thể không thừa nhận anh là một người chồng tốt, biết vợ mình có thai liền giấu kín để không một ai tìm thấy." Thấy khóe miệng hắn ta hơi hạ xuống, Tố Diệp biết rõ cảm xúc của hắn đã tiết chế hơn, cô lại cười nói: "Anh muốn đoàn tụ với vợ mình, tôi hiểu. Nhưng anh có từng nghĩ không, anh là nghi phạm, cho dù anh may mắn chạy thoát thì đã sao? Vợ anh phải theo anh sống lưu vong cả đời.
Khi con anh ra đời, nó cũng sẽ trở thành con của kẻ có tội, cùng hai người trốn đông trốn tây. Ô Khải Vinh, vụ án của anh không hề nhỏ, đừng tưởng qua mười năm, hai mươi năm nữa cảnh sát sẽ bỏ cuộc, tới lúc đó con của anh phải làm sao? Không được đi học, không thể lộ mặt, đến bạn bè cũng không dám kết giao. Bọn trẻ bây giờ luôn tự hào về bố mẹ mình, đặc biệt là bố, anh biết nói thế nào với nó về những việc anh đã làm khi còn trẻ?".
"Câm miệng!"
"Có một câu nói rất hay, 'Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con cháu họ nhà chuột thì sẽ biết đào hang', lẽ nào anh còn muốn sinh thêm một đứa con phạm tội nữa? Nó lớn lên trong hoàn cảnh ác nghiệt, luôn phải hoảng hốt lo sợ thì tâm lý sẽ lệch lạc đến mức nào? Không chừng sau này trưởng thành rồi sẽ lại giống anh..."
"Con đàn bà thối tha, mày câm miệng cho tao!"
"Câm miệng? Anh phải cảm ơn tôi đã nói cho anh biết nhiều đạo lý như thế mới phải. Ô Khải Vinh, bây giờ anh hãy ngoan ngoãn đi theo cảnh sát, chưa biết chừng có thể chuyển thành nhân chứng chỉ điểm, dù có tuyên án cũng sẽ được giảm nhẹ. Lúc đó ít nhất anh có thể đường hoàng nói với con mình rằng bố là người biết sai hối cải. Nhưng bây giờ anh uy hiếp con tin thì được gì? Đây là ngang nhiên chống đối lại cảnh sát.
Lỡ như anh trượt tay bắn bị thương con tin thì tính chất sẽ thay đổi, lại thêm tội giết người, anh nói xem anh có thiệt thòi không? Đến lúc đó, anh muốn vợ mình ôm cái bụng to tướng đến viếng mộ mình sao?" Tố Diệp hơi nheo mắt lại, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, có ý muốn kích động đối phương.
"Câm ngay, câm ngay, câm ngay! Mẹ kiếp, câm mồm ngay cho tao! Tao giết mày trước!" Ô Khải Vinh đã hoàn toàn bị kích động trước những lời nói của cô. Mũi súng vốn đang dí vào con tin chuyển hướng, nhằm thẳng về phía Tố Diệp.
"Tố Khải!"
Sự việc xảy ra rất nhanh, một tiếng súng vang lên làm tan đi bầu không khí nghẹt thở. Giây tiếp theo là tiếng hét bi thảm của Ô Khải Vinh. Khẩu súng rơi xuống đất. Hắn ôm cổ tay, gương mặt méo mó. Đồng thời lúc này Tố Diệp cũng phi người lên trước, kéo mạnh con tin ra, giơ chân đá khẩu súng sang một bên. Tố Khải và Tố Diệp hợp tác vô cùng kín kẽ, từ lúc Ô Khải Vinh bị Tố Diệp kích động, chuyển hướng nòng súng, rồi tới khi tay súng thiện xạ Tố Khải kịp thời nổ súng, Tố Diệp đẩy con tin ra, cả quá trình chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Thời gian đúng là kỳ diệu, một giây trước vẫn còn lăm le súng ống, một giây sau Ô Khải Vinh đã bị các cảnh sát mặc thường phục vây kín, không thể chống cự.
"Tố Khải, cái đồ khốn kiếp này. Lần sau mà còn dám làm khổ chị mày như thế này nữa, chị nhất định sẽ lột da em ra." Sau khi nhìn thấy Ô Khải Vinh bị áp giải ra xe cảnh sát, Tố Diệp mới bắt đầu oán trách.
Thế mà, Tố Khải với bộ cảnh phục oai nghiêm trên người nào có để ý tới bà chị của mình, cậu đi về phía con tin, nghiêm giọng hỏi một câu: "Thật xin lỗi cô. Là sơ suất của phía cảnh sát chúng tôi, cô không bị thương chứ?".
Cô gái đang cột lại mái tóc, vỗ vỗ ngực: "Không sao, không sao. Coi như tôi vừa tham gia quay một bộ phim cảnh sát bắt cướp đi".
Tố Khải không ngờ cô ấy lại nói vậy, bật cười: "Không sao là tốt rồi. Sáng mai phiền cô tới sở cảnh sát cho khẩu cung. Đây là danh thiếp của tôi, cảm ơn cô đã hợp tác".
Cô gái đón lấy tấm danh thiếp: "Tố Khải? Cái tên hay quá".
Tố Khải không đứng ở đó quá lâu, cậu nhìn về phía cấp dưới, lấy lại vẻ nghiêm nghị: "Rút quân!".
"Rõ!"
Lúc đi ngang qua Tố Diệp, Tố Khải bèn đùa nghịch một chút, thấp giọng nói: "Bà chị vất vả rồi".
"Biến ngay." Tố Diệp giơ tay phát vào người cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!