Ngay sau đó, Lâm cô nương bắt đầu thao thao bất tuyệt về Đinh Tư Thừa của mình, oán trách anh ấy đến tỉnh khác nhận án vẫn chưa quay về, chẳng khác nào một người vợ trách chồng. Tố Diệp suốt buổi chỉ mím môi mỉm cười, lắng nghe những lời kêu ca của bạn, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Chẳng mấy chốc Lâm Yêu Yêu đã sơn xong móng chân, ngồi rung rung chân liên hồi dưới bầu không khí mát mẻ, cuối cùng nói: "Đúng rồi, quên mất không buôn với cậu một chuyện rất lá cải".
"Đã là chuyện lá cải thì có gì hay ho mà kể." Trước nay Tố Diệp vẫn chẳng có hứng thú gì với mấy câu chuyện "thượng vàng hạ cám".
"Đây tuyệt đối là tin tức động trời." Lâm Yêu Yêu ra vẻ thần bí: "Hôm qua trước khi tan làm tớ mới được biết, thì ra tổng giám đốc công ty bọn tớ có một thân thế không hề đơn giản".
Tố Diệp đang cầm miếng dưa hấu bỗng khựng lại, nói rất nhanh và rất khẽ: "Ngồi được lên vị trí đó, thân thế đương nhiên không đơn giản rồi".
"Tớ nghe nói tập đoàn Tinh Thạch vốn là tâm huyết của hai gia đình, trong đó có một phần cổ phần thuộc về nhà họ Niên. Tớ còn tưởng Niên Bách Ngạn là tổng giám đốc được mời về, không ngờ anh ta cũng coi như đang dốc sức cho sự nghiệp kinh doanh của gia đình mình." Lâm Yêu Yêu lấy tay làm quạt, vừa quạt lên móng chân vừa nói: "Còn nữa, cậu có biết chuyện anh ta chính là rể hiền của nhà họ Diệp không?".
Tố Diệp yên lặng ngồi đó, không trả lời, chỉ từ tốn ăn dưa hấu.
"Tớ đang nói chuyện với cậu đấy." Lâm Yêu Yêu lấy khuỷu tay huých nhẹ vào người cô.
"Hả? À... tớ cũng vừa mới biết thôi." Tố Diệp không tập trung chú ý cho lắm. Nói xong câu này, cô bổ sung thêm: "Dưa hấu năm nay sao chẳng ngọt chút nào vậy, khó ăn chết đi được".
Cô bưng đĩa dưa lên, chuẩn bị đem đổ cả vào thùng rác.
Lâm Yêu Yêu chặn đường cướp lại: "Đừng có lãng phí". Nói rồi cô ấy cũng cầm một miếng lên bỏ vào miệng: "Cũng ngọt đấy chứ, vị giác của cậu không ổn à?". Dứt lời Lâm Yêu Yêu lại quay về chủ đề ban nãy: "Thật không ngờ anh ta lại lấy thiên kim nhà họ Diệp. Không biết kiếp trước anh ta tu được phúc phận gì. Này, tớ nghe nói chị ta cũng xinh đẹp lắm, lại không kênh kiệu ra vẻ tiểu thư, đứng bên cạnh tổng giám đốc Niên cứ như con chim nhỏ quấn quýt bên người ấy".
"Cậu gặp rồi à?"
"Tớ vừa mới vào công ty sao đã may mắn thế được." Lâm Yêu Yêu lau tay: "Toàn nghe mấy nhân viên cũ nói cả thôi. Cô chủ nhà đó hình như mù tịt về chuyện kinh doanh, thế nên rất ít khi tới công ty. Cũng may chị ta lấy được tổng giám đốc Niên, nếu không lấy ai gánh vác việc kinh doanh của nhà họ Diệp?".
Tố Diệp hừ một tiếng: "Lẽ nào cậu không nghe nói nhà họ Diệp còn có một cậu con trai sao?".
"Ý cậu là Diệp Uyên?" Lâm Yêu Yêu nhướng mày: "Thôi bỏ đi! Tay Diệp Uyên đó đúng là cậu con trai độc nhất của nhà họ Diệp, nhưng từ trên xuống dưới trong công ty có ai không biết hắn ta là kẻ phá gia chi tử điển hình. Từ sáng tới tối bỏ bê công việc, nghe nói cũng ù ù cạc cạc chuyện kinh doanh. Cậu nói xem, cái nhà họ Diệp đó chẳng biết đã tạo nghiệp chướng gì, một trai một gái chẳng đứa con giỏi kinh doanh.
Nếu không, ông cụ đã chẳng phải giao toàn bộ công việc trong công ty cho một mình Niên Bách Ngạn xử lý".
Cô cười khẩy. Đúng rồi, nếu không phải vì gây ra quá nhiều tội lỗi, sản nghiệp nhà họ Diệp cũng đâu đến mức rơi vào tay người khác. Cô không tin tay Niên Bách Ngạn đó hoàn toàn vô tư. Mặc dù cô không rõ hai nhà Niên Diệp rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng một người tài như Niên Bách Ngạn lại cam tâm tình nguyện để nhà họ Diệp vượt mặt nhà họ Niên hay sao? Đối với việc này, cô không muốn bình luận thêm.
Nếu thật sự có ngày đó, thì quả thực là báo ứng của nhà họ Diệp đã tới. Dẫn sói vào nhà, cuối cùng sẽ bị ăn sạch sẽ. Nói thật lòng, cô còn mong chờ ngày đó sẽ tới.
"À đúng rồi." Lâm Yêu Yêu đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vội nắm chặt lấy tay Tố Diệp: "Gần đây cậu và người đàn ông đó hay qua lại như vậy, thành thật khai báo với tớ đi, hai người có 'nối lại tình xưa' không đấy?".
"Người đàn ông nào?" Tố Diệp ra vẻ sống dở chết dở, không chút tinh thần.
"Đừng có giả vờ! Cậu biết tớ nói ai mà." Lâm Yêu Yêu bĩu môi, giơ ba ngón tay lên búng vào đầu cô.
Tố Diệp mặc kệ, uể oải đáp: "Tớ đã nói với cậu một vạn tám ngàn lần rồi, tớ và anh ta hoàn toàn trong sáng, cái gì mà 'nối lại tình xưa'? Đừng có nói khó nghe như vậy. Chính cậu cũng nói đấy thôi, người ta là duyên phận vàng ngọc trời ban, sao tớ có thể không biết điều, chen thêm một chân vào để thêm phần náo nhiệt chứ?".
"Coi như cậu còn lương tri, không làm tớ mất mặt." Lâm cô nương vui ra mặt, ôm chặt cô vào lòng: "Nếu Niên Bách Ngạn mà còn độc thân, tớ sẽ bất chấp mọi gian nguy để làm mối cho hai người. Nói thật, Niên Bách Ngạn đúng là một người đàn ông ưu tú. Đáng tiếc, thời đại này hoa đẹp còn chưa nở hết đã bị mấy cô gái nhanh tay hái mất rồi. Nhưng mà cậu yên tâm, dù gì chúng ta cũng được ông trời sắp đặt cho ở chung bao nhiêu năm, rồi lại mặt dày làm chị em của nhau, sao tớ có thể nhẫn tâm nhìn cậu cô độc cả đời được. Có 'hàng tốt' tớ nhất định sẽ mang đầy đủ tới trước mặt cậu, để nữ vương giá lâm, trái ôm một người, phải ôm một người".
"Cảm ơn cậu, không cần đâu." Tố Diệp rùng mình, nổi hết cả da gà.
Lâm Yêu Yêu nhìn cô chân thành: "Bạn yêu à, người phải bước lên chỗ cao mới nhìn thấy được những phong cảnh đẹp hơn. Tớ biết cậu luôn có một vướng mắc trong lòng, nhưng chuyện đã qua rồi cậu hãy để cho nó qua đi. Chẳng lẽ cậu định ôm quá khứ sống suốt cuộc đời sao? Cậu cũng phải lấy chồng sinh con chứ?" Từ đầu tới cuối cô ấy không nói ra cái tên Tưởng Bân, có lẽ sợ chạm vào nỗi đau của Tố Diệp.
Tố Diệp vẫn cười khẽ: "Tớ đâu có yếu đuối như cậu nói chứ. Chỉ là trước mắt tớ không muốn yêu đương mà thôi. Được rồi, cậu cũng đừng lo cho tớ nữa".
"Cậu nói thế là nói thừa rồi. Đổi lại là người khác tớ chẳng hơi đâu quan tâm." Lâm Yêu Yêu giả vờ giận dỗi.
Tố Diệp mím môi cười, chủ động nhào vào người cô ấy: "Cậu không biết bây giờ bắt đầu thịnh hành tình yêu bách hợp sao? Tớ cảm thấy có cậu ở bên cạnh cả đời cũng tốt lắm. Người ta hay nói, tình yêu giữa những người cùng giới vô cùng thuần khiết".
Câu nói này đã đạt được mục đích khiến Lâm Yêu Yêu sợ run cả người, đẩy cô ra không hề khách khí: "Người ta thường bảo bác sỹ không tự chữa được bệnh cho mình. Tớ thấy cậu cũng phải đi khám bác sỹ tâm lý rồi đấy, bị bệnh nhân của cậu lây bệnh rồi phải không".
Tố Diệp ở bên cạnh hớn hở ra mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!