"Không được, đáng yêu thế này là phạm quy quá rồi!" Ngoại trừ chiều cao ra, Mã Hưu hoàn toàn hợp gu của cô bạn cùng phòng mũm mĩm. Thật lòng mà nói, gặp được người hợp ý như vậy, ai mà chẳng muốn cong cơ chứ!
Cô bạn mũm mĩm nhịn không nổi, vươn tay ra véo lấy má của Mã Hưu. Xúc cảm thật tuyệt vời, lại rất hợp với tính cách mềm mại đáng yêu của Mã Hưu, càng véo càng thấy thích.
Mấy cô nàng thẳng nữ kiên trì làm gì chẳng biết! Rõ ràng là con gái ngon hơn hẳn đám con trai mà!
Hoàng Mộng Hi bị cảnh tượng cay mắt này chọc cho bật cười, tay đang bôi thuốc mỡ bị trượt đi, suýt nữa thì chọc thẳng vào lỗ mũi.
Không khí đang vô cùng hòa hợp vui vẻ, ngoại trừ một người vẫn giữ vẻ mặt vô cảm đứng ở cửa.
"A!" Cô bạn mũm mĩm đang đối diện với cửa, nhìn thấy bóng dáng cao gầy đang đứng lặng lẽ ở đó, vội vàng rút tay về. Đùa chứ, trêu chọc cô bạn nhỏ nhà Mâu Chi Thanh ngay trước mặt nàng chẳng khác nào tự thiêu!
Hoàng Mộng Hi liếc trộm Mâu Chi Thanh. Tiếp theo chắc chắn sẽ có kịch hay để xem!
Dù Mâu Chi Thanh không lên tiếng, khoảng cách khá xa cũng không nhìn rõ được cảm xúc trên mặt nàng, nhưng uy thế vô hình mà nàng tỏa ra đã đủ khiến bầu không khí xung quanh như đóng băng, kết thành những vụn băng li ti.
May mà mình không tham gia vào, Hoàng Mộng Hi thầm thỏa mãn với tâm lý hóng chuyện của quần chúng.
Mã Hưu xoa xoa hai má bánh bao vừa bị "chà đạp", chẳng hề hay biết chuyện gì đang xảy ra sau lưng mình.
Cho đến khi cô bạn mũm mĩm cười gượng nói: "Chi Thanh, hôm nay cậu về sớm thế!"
"Phốc—" Hoàng Mộng Hi nghẹn cười. Nghe cứ như thể ngươi đang ngại chính cung về sớm, quấy rầy hai người tiêu dao tự tại vậy?!
Mã Hưu quay đầu lại, vừa nhìn thấy nàng, liền giống như một chú gấu trúc nhìn thấy cây trúc yêu thích của mình, chỉ muốn nhào tới li3m láp cọ dụi.
Nhưng khí thế của nữ thần hôm nay sao lại không ổn lắm...
Chắc là công việc không thuận lợi, càng như vậy càng phải tặng cho nàng một cái ôm của người vợ hiền! Nhờ có cụm từ "vợ của bạn" lúc nãy, Mã Hưu vui vẻ đảm nhận luôn vai diễn này.
Cô vừa định bước tới ôm nàng, cô bạn mũm mĩm với bản năng cầu sinh đạt max, vội vàng thò đầu ra nói: "Vừa nãy Tiểu Mã nhờ tớ xoa mặt hộ đấy."
"Hử?" Mã Hưu chớp mắt đầy nghi hoặc. Khi nào cơ... Khoan đã! Đây là đang ném nồi hay hãm hại mình vậy??? Cô nhạy bén ngửi thấy mùi dấm chua độc quyền thuộc về "cô nàng hay dỗi" nhà mình!
Hít hít mũi, xác nhận lại! Nàng trông thì thanh tâm quả dục thế thôi, chứ tính chiếm hữu thì vô đối. Tự mình sản xuất dấm chua, Mã Hưu sợ đến ê cả răng.
Nàng là thế đấy, dù trong lòng có ghen đến chết đi nữa, cũng tuyệt đối không chịu mở miệng nói ra, cứ để cảm xúc thối rữa trong bụng. Nếu bây giờ không dỗ dành cô vợ tương lai này, để nàng tức giận sinh bệnh, Mã Hưu sẽ đau lòng chết mất!
"Học tỷ, chúng ta ra ngoài nói chuyện." Mã Hưu nửa ôm nửa kéo vai Mâu Chi Thanh, lôi nàng ra cửa.
"Có chuyện gì mà không để bọn tớ nghe được à?" Hoàng Mộng Hi nóng lòng muốn biết. Drama sắp đến cao trào rồi, nàng đang chờ đây!
"Đi đi đi! Các chị chỉ tổ thêm phiền thôi." Mã Hưu thầm hối hận vì đã hối lộ đồ ăn vặt cho họ, sự tự tin thái quá đã khiến cô phạm sai lầm, cô liếc mắt khinh bỉ hai người kia.
Hai người im lặng đi đến cầu thang bộ phía sau cửa thoát hiểm, nơi này ít người qua lại, tương đối kín đáo. Sao mỗi lần nói chuyện với nàng đều có cảm giác như đang làm chuyện trộm cắp thế này nhỉ???
Mã Hưu quan sát xung quanh, xác định không có ai, mới bĩu môi nói: "Chị thấy chị Uông xoa mặt em à? Ngô... Chỉ là đùa giỡn thôi, em cũng chẳng biết giải thích thế nào nữa, nhưng bọn em thật sự chẳng có gì đâu."
"Ừm, chị biết các em chẳng có gì." Mâu Chi Thanh nhẹ giọng đáp.
"Vậy thì đừng không vui nữa." Mã Hưu nắm lấy bàn tay Mâu Chi Thanh, nhét vào trong túi áo khoác của mình. Cửa thoát hiểm ở cầu thang bộ hơi có gió lạnh lùa vào, cô đứng chắn gió, che cho nàng được phần nào.
"Chị..." Mâu Chi Thanh nhìn Mã Hưu, muốn nói điều gì đó lại thôi.
"Hử? Chị nói đi?" Bàn tay Mã Hưu ở trong túi áo không hề yên phận, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớnphần giữa ngón cái và ngón trỏ trên tay nàng, cảm giác mềm mại, ngưa ngứa, tràn đầy yêu thương lưu luyến.
"Chị nói ra, em chắc chắn sẽ cười chị." Khuôn mặt Mâu Chi Thanh ửng lên một vệt đỏ đáng ngờ. Cắn môi, nàng vùi mặt vào chiếc khăn quàng cổ, dù vệt đỏ trên má đã lộ hết cả rồi.
"Hahaha," Mã Hưu bật cười, liếc nhìn xung quanh. Cười to quá, có vẻ hơi đắc ý. "Chị không nói, em cũng biết mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!