Mã Duệ chỉ biết thở dài bất đắc dĩ. Thích ai, không thích ai, vốn dĩ là chuyện chẳng thể cưỡng cầu. Kết quả đã rõ ràng như vậy, truy cứu quá trình thì còn ích gì nữa?
Gần đây, Mã Hưu có gửi truyện tranh của mình cho anh xem. Mã Duệ chẳng hiểu gì về cái thế giới giả tưởng ấy, nhưng vẫn cố gắng khen hết lời: tranh vẽ đáng yêu, câu chuyện thú vị.
Mã Duệ đã rối rắm suốt hai ngày trời, cuối cùng mới kể chuyện này cho bố mẹ nghe. Họ vẫn giữ kiểu cũ, lời lẽ chua cay bao giờ cũng nhanh hơn tấm lòng mềm yếu.
"Vẽ truyện tranh thì nuôi nổi thân à? Con bé này đúng là bướng bỉnh... Nhà mình đâu có thiếu tiền cho nó tiêu. Tiểu Duệ, con hỏi xem bao giờ nó về nhà?"
"Bố mẹ, hai người cũng biết mà, Tiểu Hưu em ấy..."
"Nó là đứa đa tâm. Dù chúng ta không đối xử công bằng với nó, nhưng những thứ con có, nó cũng chẳng thiếu thốn gì. Đều là con cái trong nhà, sao không thương?"
Làm cha mẹ đúng là một con đường tu hành dài đằng đẵng. Mã Duệ biết bố mẹ mình có lẽ chẳng bao giờ đến được đích... Tự vấn lương tâm, anh cả như cha, nhưng anh đã làm được gì cho Mã Hưu?
Hôm nay anh phải đi gặp khách hàng sau giờ làm, tiện đường đi qua khu này, Mã Duệ muốn ghé qua thăm em gái, xem cô sống có ổn không. Không chỉ đơn thuần là để bản thân yên tâm, mà dần dần, anh nhận ra đây chính là tình thân máu mủ ruột rà. Dù ở bất cứ đâu, trong lòng anh vẫn luôn nhớ về đứa em gái này, mong cô được bình an vô sự...
Mã Duệ đưa tay sờ lên chữ "Phúc" đã nhăn nhúm dán trên cửa, khẽ thở dài rồi quay người rời đi.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng. Mâu Duyệt nghe rõ tiếng bước chân đang đi xuống cầu thang. Cô bé tựa lưng vào cánh cửa, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
Dù theo lẽ thường, biết em gái không có nhà, người ta chẳng đời nào tự ý xông vào, nhưng vẫn luôn tồn tại một phần vạn khả năng đáng lo ngại.
Mâu Duyệt vừa nãy còn đang nghĩ cách đối phó nếu Mã Duệ xông vào nhà. Cô bé không rõ liệu anh có chìa khóa hay không. Mối quan hệ giữa Lão Mã và vị đại bá này thật kỳ lạ... Rõ ràng là quan tâm lẫn nhau, nhưng lại không hề thân thiết. Còn ông bà nội, dường như là vết thương lòng mà Mã Hưu chẳng bao giờ muốn nhắc tới.....
Ở một nơi khác, Mã Hưu không nghe được điện thoại là vì quên không mang theo. Chiếc điện thoại di động đang nằm yên trong ổ chăn vẫn còn hơi ấm, cảm giác thoải mái hơn nhiều so với việc bị nhét trong túi quần.
Cô mãi đến trường mới phát hiện ra, rơi vào tình thế lúng túng. Định bụng sẽ báo cho học tỷ một tiếng qua WeChat, nhưng giờ lại tiến thoái lưỡng nan.
Xông thẳng đến cửa tìm người, chuyện này cô đã làm nhiều lần rồi, nhưng thời điểm này lại khá là nhạy cảm. Học tỷ chắc chắn vẫn đang giận, Mã Hưu đơn phương nghĩ như vậy.
Đã giận thì tức là không muốn nói chuyện, cũng không muốn gặp mặt. Cách xử lý lý trí nhất là để cho đối phương có thời gian nguôi giận, tự điều chỉnh cảm xúc, sau đó mới tìm cơ hội làm lành.
Nhưng Mã Hưu hiểu rõ tình hình hơn ai hết. Nàng khó khăn lắm mới có được chút thiện cảm với cô, nếu cứ bỏ mặc không giải quyết, mối quan hệ của họ chắc chắn sẽ nguội lạnh đi.
Cô phải thật tỉnh táo. Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là gỡ bỏ hiểu lầm. Đợi đến khi cảm xúc đôi bên ổn định trở lại, cô sẽ mặt dày tỏ tình thêm lần nữa! Chuyện này, làm nhiều chắc cũng quen thôi nhỉ? Lần trước bị nàng vạch trần, coi như là bị ép tỏ tình. Lần này, cô phải chủ động, nhiệt liệt hơn, mang đến cho nàng một màn tỏ tình lãng mạn khó quên!
Hừng hực khí thế chạy đến ký túc xá, Mã Hưu lại nhận được tin dữ từ bạn cùng phòng: nữ thần của cô đã bị tên sư huynh "hồ ly tinh" kia dụ đến thư viện rồi!!!
Thư viện, đối với Mã Hưu, chính là nguồn gốc của mọi chuyện mờ ám, không trong sáng. Không phải viện cớ mượn sách để tán tỉnh, thì cũng là dựa vào kệ sách để ép vào tường. Tên sư huynh kia dụng tâm hiểm ác! Nàng tuy cao lãnh, nhưng nếu hắn dùng sức mạnh, chỉ sợ nàng không chống đỡ nổi.
Nghĩ vậy, ý thức trách nhiệm trong lòng Mã Hưu bùng nổ mạnh mẽ. Chẳng kịp nói lời cảm ơn người bạn cùng phòng, cô đã ba chân bốn cẳng lao thẳng đến thư viện.
Đại học S.A. M là một học phủ danh tiếng, thư viện được xây dựng rất hiện đại, vừa mới được cải tạo lại. Quy trình đăng ký ra vào đã được số hóa hoàn toàn.
Mã Hưu quẹt thẻ sinh viên đi vào, không khỏi trợn tròn mắt. Vì đặc thù chuyên ngành, cô rất hiếm khi đến thư viện, không ngờ nó lại rộng lớn đến thế...
Màn hình điện tử ở lối vào hiển thị số người đang có mặt trong thư viện: 3210 người. Cô nhìn lên sơ đồ thang máy, tổng cộng có năm tầng. Chỉ riêng tầng một đã rộng mênh mông... Tìm hai người trong biển người này chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Nhưng sau lần luống cuống tìm người ở ký túc xá lần trước, Mã Hưu đã biết cách vận dụng "kỹ năng trinh thám" của mình.
Nàng học khoa Toán, còn vị sư huynh kia học khoa Kiến trúc. Hai người họ khả năng cao sẽ ở khu vực mượn sách của hai ngành này.
Hỏi thăm bạn sinh viên đang trực quầy, Mã Hưu đã xác định được hai hướng đi chính xác.
Cô quyết định đến khu sách kiến trúc trước. Nàng đang tham gia dự án của khoa Kiến trúc, nên khả năng ở đây sẽ cao hơn.
Ngành Kiến trúc học ở nước ta tuy khởi đầu muộn, nhưng lại phát triển rất mạnh mẽ, các nhánh ngành dần dần tự hình thành hệ thống riêng.
Mã Hưu lướt qua bảng hướng dẫn các khu vực: "Kỹ thuật công trình kiến trúc", "Công trình môi trường và Năng lượng", "Quy hoạch đô thị và nông thôn"...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!