Mã Hưu không kìm được mà nhích sát lại gần Mâu Chi Thanh hơn, lần này hoàn toàn là vì phấn khích đến mức quên cả trời đất: "Chị định dẫn em đi gặp ông ấy thật sao??? Trời ơi, sao chị lại... Em chẳng biết nói gì nữa..."
Nụ cười quả thật có sức lan tỏa. Khóe môi Mâu Chi Thanh bất giác cong lên thành một nụ cười nhẹ: "Chẳng phải em nói rất thích sao? Lúc ở bệnh viện em cũng kể rồi còn gì, chuyện em vẽ minh họa cho tạp chí game và truyện tranh ấy."
"Vâng... Chị vẫn còn nhớ chuyện em kể hồi ở viện ạ." Giọng Mã Hưu thoáng chút xúc động. Cô vẫn nhớ như in cái lúc mình cố gắng giải thích "CG" cho nữ thần, và cả cái vẻ mặt ngơ ngác "trông thì như hiểu mà thực ra chưa hiểu lắm" của nàng khi đó.
"Đương nhiên rồi, tôi rất cảm kích. Em đã gác lại công việc của mình để vào viện chăm sóc tôi lâu như vậy." Mâu Chi Thanh nhẹ giọng nói.
"Cảm kích..." Mã Hưu khựng lại, cúi đầu lẩm bẩm: "Vậy ra... lại là để 'trả nợ ân tình' thôi sao..."
Cô nhớ lại lần đầu gặp nữ thần, lúc nàng miễn cưỡng nhận hộp sữa chua, cũng đã nói những lời tương tự. Vậy là tình hình bây giờ vẫn không khá hơn chút nào sao? Nữ thần đi cả một vòng lớn như vậy, hóa ra cũng chỉ để báo đáp cô mà thôi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Mã Hưu như lao thẳng từ đỉnh dốc xuống, tụt không phanh. Nếu việc được gặp "đại thần" là nhờ sự sắp xếp của nữ thần, thì người thiệt thòi hóa ra lại là cô. Cái sự "đền đáp" này khiến cô chẳng biết phải nói gì, cũng không thể từ chối...
Không khí trên toa tàu bỗng trở nên yên ắng lạ thường. Lời lẩm bẩm của Mã Hưu, Mâu Chi Thanh đều nghe thấy rõ, nhưng nàng chỉ nhẹ mấp máy môi rồi lại thôi, chẳng biết nên giải thích thế nào. Thật ra ban đầu, nàng chẳng hề nghĩ đến việc liên kết hai chuyện này lại với nhau, chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi. Không biết phải nói gì, nàng đành chọn cách im lặng...
Cả hai vốn đều là người hướng nội. Mã Hưu, người thường ngày vẫn hay chủ động khuấy động không khí, giờ lại xịu mặt xuống như hết pin. Còn Mâu Chi Thanh thì trước giờ vẫn không giỏi bắt chuyện. Thế là suốt quãng đường còn lại, họ chỉ im lặng nhìn nhau, chẳng ai nói thêm lời nào...
Khi đến Tùng Đình, vừa bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, luồng không khí trong lành ùa vào lồ ng ngực khiến tâm trạng nặng nề của Mã Hưu cũng vơi đi phần nào. Được cùng nữ thần ra ngoài thế này đã là chuyện cô từng mơ cũng không dám nghĩ tới.
Không thể vì biết trước tương lai mà ảo tưởng mình có thể "một bước lên tiên" được. Nhìn Mâu Chi Thanh đi bên cạnh, cô thầm nghĩ: Người con gái này hoàn toàn xứng đáng. Đã xác định như vậy rồi, thì bất kể khó khăn nào cũng không thể làm lay chuyển tình cảm này.
Món nợ ân tình giữa hai người, nếu cứ thiếu mãi thế này, để cả đời phải ràng buộc lấy nhau thì cũng chẳng tệ chút nào.
"Tiếp theo mình đi taxi hay xe buýt?" Mâu Chi Thanh dường như cảm nhận được ánh mắt của Mã Hưu, lặng lẽ quay sang nhìn cô.
"Ừm..." Xem ra hình tượng "con nhà nghèo" của cô đã ăn sâu vào tâm trí nữ thần rồi. Mã Hưu gãi đầu: "Đợi xe buýt chắc lâu lắm, mình đi taxi cho nhanh."
"Được." Mâu Chi Thanh dừng bước, lấy điện thoại ra, bắt đầu chăm chú thao tác trên ứng dụng gọi xe.
Đến cả việc gọi xe thôi mà nữ thần cũng quyến rũ chết người... Tinh thần phấn chấn trở lại, Mã Hưu lại không kìm được mà "mê gái" mất kiểm soát.
Tùng Đình nằm ở khu ngoại ô phía Bắc thành phố, phong cảnh rất đẹp và dễ chịu. Một nửa khu vực này là khu du lịch nghỉ dưỡng, nửa còn lại là những khu biệt thự sang trọng của giới nhà giàu và người nổi tiếng.
Nếu không biết trước người họ sắp đến thăm là Cao Tư Trình, có khi Mã Hưu đã tự huyễn hoặc rằng nữ thần chỉ đang viện cớ để được đi chơi riêng cùng mình.
Trên đường đi, Mã Hưu tranh thủ hỏi Mâu Chi Thanh về tính cách và sở thích của Cao Tư Trình. Trong suy nghĩ của cô, một nhân vật tầm cỡ "đại thần" như vậy chắc chắn phải có vài điểm kỳ quặc ít người biết.
Mâu Chi Thanh có vẻ hơi bất lực trước dòng suy nghĩ của Mã Hưu, nhưng vẫn tiết lộ vài mẩu tin "lá cải" mà cô thích nghe, ví dụ như việc vợ của Cao Tư Trình chính là nữ diễn viên nổi tiếng người Nhật Bản
- Takahashi Tomomi.
"Oa, chuyện Takahashi Tomomi giải nghệ lại có liên quan đến Cao thần sao!" Mã Hưu kinh ngạc tròn mắt.
Takahashi Tomomi, một ngôi sao sáng chói vào cuối thế kỷ trước, là một diễn viên cực kỳ tài năng và có khí chất. Cô ra mắt năm 15 tuổi, nhưng đến năm 20 tuổi đã tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí. Việc cô đột ngột rời đi khi đang ở đỉnh cao sự nghiệp và hoàn toàn biến mất khỏi Nhật Bản đã khiến người hâm mộ tiếc nuối cho đến tận bây giờ.
"Đời đúng là như phim ảnh vậy. Cô ấy yêu chú tôi, giống như tình tiết trong phim, cả hai đã từ bỏ mọi thứ để đến được với nhau, chỉ vì muốn được ở bên cạnh người mình yêu mãi mãi." Mâu Chi Thanh dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt thoáng chút mơ màng. "Họ thật sự rất dũng cảm."
Dũng cảm ư? Mã Hưu thầm lặp lại hai từ này trong đầu. Nữ thần rõ ràng vừa nói ra lời này với rất nhiều cảm xúc. Hai chữ "dũng cảm" này có ý nghĩa gì đặc biệt với nàng không.....
Chiếc taxi chạy vào khu biệt thự của Cao Tư Trình. Những ngôi nhà với mái ngói xanh, tường đỏ san sát nhau, mỗi căn biệt thự đều mang một dấu ấn sáng tạo riêng biệt của chủ nhân.
"Để tôi xem nào." Mâu Chi Thanh vừa nhìn bản đồ trên điện thoại, vừa ngó nghiêng tìm số nhà.
Bác tài xế lái xe theo chỉ dẫn của nàng, lúc rẽ trái, lúc rẽ phải, trong lòng thầm mừng vì tiết kiệm được kha khá tiền chờ.
Mã Hưu kinh ngạc nhướng mày. Sao trông nữ thần cứ như cũng là lần đầu tiên đến đây, y hệt cô vậy?
"Ừm... Số nhà bao nhiêu ấy nhỉ? Để em tìm giúp chị nhé." Mã Hưu đề nghị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!