Chương 24: Chuyện cũ theo gió

Giáo sư Tiết xưa nay chưa từng can thiệp chuyện riêng của Mâu Chi Thanh. Ông chỉ nhắc nhở đôi câu đầy thiện ý về tiến độ dự án. Nàng cũng không giấu diếm, chia sẻ cụ thể kế hoạch tiếp theo cùng lịch trình dự kiến.

Đến lúc nàng định cáo từ, giáo sư Tiết đột ngột gọi lại: "Chi Thanh, ta có một chuyện... muốn xin lỗi em trước."

Nàng ngơ ngác: "Em chưa hiểu ý giáo sư lắm."

"Ha! Cũng tại cái miệng ta lắm lời. Hôm nọ ăn cơm với lão Mâu, vô tình nhắc em dạo này ít đến trường." Ông cười gượng, lộ rõ vẻ ngượng ngùng. Ở tuổi này mà miệng còn không kín, chẳng trách bị hậu bối chê cười. "Ta đoán em bận việc nên không nói với ông ấy. Nghe xong, sắc mặt ông ấy lập tức sa sầm."

"Giáo sư nói ăn cơm... là hôm nào ạ?" Mâu Chi Thanh thoáng ngạc nhiên. Cha nàng vốn ít khi chủ động liên lạc, nhưng mẹ có gọi điện hỏi han trước ngày nàng xuất viện.

"Chắc là thứ Sáu tuần trước." Giáo sư Tiết vừa lau kính vừa cố nhớ lại.

Thời gian trùng khớp với cuộc gọi của mẹ. Có lẽ là do cha nàng thúc giục. Không hẳn là quan tâm, mà giống như dò xét thì đúng hơn.

"Haiz..." Giáo sư Tiết gấp khăn lau kính, khẽ thở dài. "Lão Mâu ấy, thật lòng mà nói, ta chẳng ưa. Thông thái kiểu hình thức, cố chấp cứng nhắc, quy củ đến mức làm người khác phát mệt. Em là con gái ông ấy, chắc càng thấy mệt hơn."

Mâu Chi Thanh cong môi, ánh mắt thấp thoáng ý cười: "Em đoán câu sau sẽ có 'nhưng mà'."

Giáo sư Tiết tinh nghịch nháy mắt: "Nhưng mà – haha, ông ấy vẫn quan tâm em, chỉ là không biết cách mở lời. Như việc em hay ở lại trường cuối tuần, ông ấy cứ thỉnh thoảng lại nhắc với ta, lo em bị thằng nhóc nào lừa gạt. Thế mà mỗi lần lo xong, ông ấy lại chẳng bao giờ gọi em, chỉ nhờ mẹ em truyền đạt."

Mâu Chi Thanh cười khổ. Cha nàng đoán không sai – nàng từng ở lại trường vì hẹn hò với Viên Ca. Nhưng giờ, lý do ấy đã không còn... Vậy mà nàng vẫn không đủ thản nhiên để về nhà, đối mặt với mọi chuyện.

"Ta lại lắm lời nữa rồi." Giáo sư Tiết tự nhận ra mình xen quá sâu vào việc riêng. "Chi Thanh, cứ làm theo điều em thấy đúng. Những lời ta nói, em nghe hay không cũng được."

"Không sao ạ, em hiểu giáo sư chỉ muốn tốt cho em." Nàng trò chuyện thêm đôi câu rồi rời văn phòng.

Ở khúc ngoặt cầu thang, nàng bất ngờ đối diện với người vừa kính trọng vừa e dè nhất từ nhỏ đến lớn.

Mâu Cẩm Trình – mái tóc ba bảy phân chải gọn, vest đen, sơ mi trắng, khí chất lạnh lùng, cứng cỏi. Ông luôn để lại ấn tượng về sự đoan chính và nghiêm khắc.

Ông là giáo sư trẻ tuổi nhất Đại học S, đồng thời là giáo sư hướng dẫn tiến sĩ, được phong học hàm năm mới 37 tuổi.

Mâu Cẩm Trình không xuất hiện ngẫu nhiên. Gần đây ông thường ghé thăm giáo sư Tiết – cách thức tự nhiên nhất để được "tình cờ" gặp con gái.

"Ba." Mâu Chi Thanh chào nhạt.

"Ừ." Cả hai cha con đều kiệm lời như nhau.

Ánh mắt họ giao nhau trong thoáng chốc, rồi đồng loạt quay đi. Không khí chợt tĩnh lặng...

"Không có gì thì con đi trước." Mâu Chi Thanh ngẩng đầu, định rời đi.

"Đợi đã, ba có chuyện muốn hỏi." Mâu Cẩm Trình ngập ngừng, ánh mắt thoáng có chút do dự. "Dạo này con sao thế? Dù đã được bảo lưu đề tài nghiên cứu, con vẫn nên tập trung vào luận văn tốt nghiệp. Ba không muốn có ai nói con gái ba dựa vào quan hệ để được đặc cách."

Giọng ông vẫn cứng nhắc như mọi khi, không ngoài dự đoán. Mâu Chi Thanh cười, không mang theo cảm xúc: "Con hiểu rồi."

Mâu Cẩm Trình dường như cảm nhận được sự lạnh lùng trong câu trả lời của con gái, hạ giọng xuống: "Có gì không rõ thì cứ hỏi ba."

"Vâng." Nàng trả lời theo phép lịch sự, nhưng lòng thì trống rỗng.

"Còn một việc nữa." Ông nói tiếp. "Con và Viên Ca thân thiết từ nhỏ. Con có biết gần đây nhà họ xảy ra chuyện gì không?"

Nghe đến tên Viên Ca, Mâu Chi Thanh bất giác cắn môi, tim đập mạnh. Nàng cố giữ giọng bình thản: "Cậu ấy... chẳng phải đi du học rồi sao?"

"Đúng vậy. Nhưng lão Viên dạo này khó hiểu, tuyên bố muốn đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ. Ba không hiểu nổi. Du học là chuyện tốt, ông ta tức cái gì chứ?" Mâu Cẩm Trình lắc đầu, nét mặt phức tạp, vừa tiếc nuối vừa bất lực.

Mâu Chi Thanh nắm chặt tay, móng tay bấm sâu vào da thịt đến nhói buốt, nhưng vẫn không đau bằng trong lòng. Rốt cuộc nàng đau vì ai – Viên Ca, hay chính bản thân?

Viên Ca đã hy sinh tình cảm giữa hai người để giữ gìn tình thân, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục này... Mâu Chi Thanh muốn bật cười chua chát. Viên Ca rời bỏ nàng, nhưng rời xa nàng rồi, cô ấy còn lại gì? Một lần buông tay, cuối cùng chỉ đổi lấy sự hoang tàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!