Chương 17: Thích là gì?

Hoàng hôn dần buông xuống, gió rít lên. Giữa hai người lại chìm vào khoảng lặng không rõ lý do...

Cảm xúc của nữ thần dường như bỗng nhiên trùng xuống... Mã Hưu vốn luôn nhạy cảm với mọi thay đổi của Mâu Chi Thanh.

Cô lặng lẽ bước đến bên trái nàng. Gió Bắc hôm nay lạnh thấu xương. Ban đầu nữ thần đi ở phía trên hướng gió, còn cô thì ở phía dưới.

Như câu hát kia nói: "Muốn chắn gió cho bạn." Mã Hưu tự giễu. Cô không phải bác sĩ tâm lý có thể chữa lành tổn thương trong lòng nữ thần, nhưng ít nhất, cô có thể làm những việc nhỏ nhặt, khả thi. Cố gắng vụng về chắn gió cho nữ thần, liệu nàng có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?

Lúc này, Mã Hưu vẫn chưa biết, chính những hành động nhỏ bé tưởng chừng không đáng kể ấy, sẽ tích lũy thành thứ gì đó không thể buông bỏ. Tình cảm đôi khi không cần quá lớn lao, chỉ cần những điều giản dị đủ để tạo nên sự cân bằng kỳ diệu giữa họ.

Gió ào ào kéo đến, cuốn tung mái tóc dài của Mâu Chi Thanh. Nàng nhẹ nhàng gạt những lọn tóc bay loạn ra sau tai.

"Em thực sự rất thích vẽ tranh phải không?" Không hề báo trước, Mâu Chi Thanh khẽ cất giọng hỏi. Âm thanh mơ hồ như hòa vào gió, xa xôi đến mức không thể nắm bắt hay đuổi theo.

"A, đúng vậy." Mã Hưu nghiêng đầu nhìn Mâu Chi Thanh với ánh mắt đầy tò mò. "Sao chị đột nhiên hỏi cái này?"

"Ngày khai giảng chúng ta đã gặp nhau rồi. Em từng nói chuyện với tôi về việc trở thành sinh viên nghệ thuật." Mâu Chi Thanh không nhìn Mã Hưu, chỉ chăm chú nhìn về phía trước.

Mã Hưu bật cười. Khi nói về sở thích của mình, cô trở nên tự tin hơn hẳn: "Con người em khá cứng đầu. Từ hồi mẫu giáo, lần đầu tiên cầm bút sơn dầu vẽ tranh, các bạn khác đều nghịch ngợm vẽ lung tung lên bàn ghế, tường, và mọi nơi. Nhưng em thì khác, giống như bị cuốn vào một vòng xoáy kỳ lạ. Một tờ giấy nhỏ đã trở thành thế giới của em – quá khứ, hiện tại, và cả tương lai.

Đó là nơi em cảm thấy thực sự chân thật và đắm chìm."

"Ừ..." Mâu Chi Thanh chậm lại bước chân, thả lỏng mi mắt, khiến Mã Hưu không thể đoán được biểu cảm của nàng lúc này. "Em không lo lắng rằng một ngày nào đó sẽ không còn thích nó nữa sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo chút mơ hồ và buồn bã, Mã Hưu liền thấy đau lòng.

Cô khẽ li3m môi, ánh mắt nhìn Mâu Chi Thanh mang theo vẻ kiên định: "Nếu thật sự yêu thích, thì sẽ không sợ những điều ấy đâu. Chỉ cần dốc lòng mà thích, cố gắng từng chút một là được. Với những điều thực sự trân quý, sao có thể đặt ra thời hạn được chứ?"

Mâu Chi Thanh quay sang nhìn Mã Hưu, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ: "Vậy nếu là thích... một người thì sao?"

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều cảm thấy nhịp tim ngừng đập một nhịp.

Mã Hưu theo bản năng tim đập nhanh hơn, nắm chặt góc áo, không biết phải trả lời thế nào. Nữ thần có phải đã nhìn thấu tâm tư của cô rồi không?

"Thôi..." Mâu Chi Thanh khẽ lắc đầu, quay đi lẩm bẩm: "Sao tôi lại nói những điều này với em..."

Hóa ra không phải như cô nghĩ. Mã Hưu vừa thở phào lại thấy tim treo lên lần nữa. Lời của nữ thần rõ ràng đang ám chỉ điều gì đó, nhưng tiếc rằng không phải cô. Vậy người kia là ai?

"Em đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là tùy tiện nói thôi." Mâu Chi Thanh thấy Mã Hưu đứng ngẩn ra, liền giải thích.

"Ừm..." Mã Hưu gãi đầu, đuổi kịp bước chân của Mâu Chi Thanh. "Em không nghĩ nhiều, chỉ đang suy nghĩ cách trả lời câu hỏi này. So với việc thích một thứ gì đó, thích một người có vẻ phức tạp hơn rất nhiều..."

"Ừ." Mâu Chi Thanh nhẹ giọng đáp lại. Hai người lại tiếp tục bước đi, nhịp chân dần trùng khớp, như thể họ đang cùng nhau dẫm lên một giai điệu.

"Em vẫn nghĩ rằng tình cảm là sự tương tác hai chiều. Việc thích một người phải dựa trên niềm tin rằng cả hai đều cùng chung ý nguyện. Nếu một bên chọn rút lui, thì sự kiên trì của bên kia sẽ trở nên ngu ngốc và buồn cười." Mã Hưu nói những lời này với tiền đề là cả hai đều có tình cảm. Bởi vì với cô, nữ thần là người mà cô không thể đơn phương yêu mãi.

Thay vì nói đó là cảm xúc thuần túy của riêng mình, chi bằng nói đây là câu trả lời cô dành riêng cho Mâu Chi Thanh.

"À..." Mâu Chi Thanh khẽ cười. "Tôi còn tưởng em chỉ là một đứa trẻ bốc đồng."

"Đương nhiên không phải rồi." Mã Hưu kiêu ngạo ưỡn ngực, trích dẫn câu văn mà cô từng được thầy giáo ngữ văn khen ngợi.

Mâu Chi Thanh lại liếc nhìn ngực Mã Hưu với ánh mắt lo lắng, dường như sợ rằng hành động ưỡn ngực mạnh mẽ kia sẽ khiến vết rách trên áo thêm nghiêm trọng...

Hai người cứ vậy trò chuyện câu được câu không, sau đó chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng hơn. Mã Hưu vốn là người lắm lời, miệng lải nhải không ngừng nghỉ.

Khi nào mới có thể dừng lại?

Chỉ cần nữ thần không yêu cầu dừng, Mã Hưu có thể lải nhải mãi không ngừng. Thay vì để không gian tĩnh lặng, cô hy vọng có thể gửi đến nữ thần một tín hiệu: Bên cạnh nàng luôn có người sẵn sàng đồng hành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!