Tháng 2 năm 2030, sau trò hề nhỏ về bản báo cáo sức khỏe "râu ông nọ cắm cằm bà kia", Mâu Chi Thanh bắt đầu thận trọng suy nghĩ về một việc.
Dựa theo sự phân công công việc trong gia đình hiện tại, Mã Hưu ra ngoài gây dựng sự nghiệp, còn nàng ở nhà lo liệu việc vặt, nhìn bề ngoài thì có vẻ vẫn duy trì được sự hài hòa.
Đến khi thực sự bắt tay vào làm, Mâu Chi Thanh mới phát hiện ra việc nhà thực ra cũng chẳng hề nhỏ nhặt, muốn sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, ổn thỏa lại vô cùng khó khăn. Ít nhất cho đến hiện tại, việc nấu ăn vẫn là một rào cản mà nàng chưa thể nào vượt qua được.
Nhưng dù thế nào đi nữa, nàng đang học cách để trở thành một người vợ tốt. Muốn thì phải bỏ ra nỗ lực, chỉ là đối với nàng mà nói, cái cảm giác "muốn" một điều gì đó thật sự đã quá xa xôi rồi.
Ai đó luôn có thể vào đúng lúc Mâu Chi Thanh đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó mà gây ra những động tĩnh không thể nào bỏ qua.
"Oáp ~" Mã Hưu vừa từ phòng tắm bước ra liền ngáp một cái dài như sói như hổ.
Người khác tắm rửa thì càng tắm càng tỉnh táo, cô ấy lại hoàn toàn ngược lại.
Lê dép loẹt quẹt, Mã Hưu bước những bước nhỏ líu ríu đến bên giường, kỳ quái hỏi: "Vợ ơi, dạo này chị cứ ôm khư khư cái máy tính bảng làm gì vậy?"
"Em muốn ngủ à?" Mâu Chi Thanh khẽ ngước mắt lên, thu hết dáng vẻ mệt mỏi của Mã Hưu vào đáy mắt, nhẹ giọng nói, "Vậy chị không làm nữa, tắt đèn đi."
Mã Hưu một bên tốc góc chăn lên, một bên xoa xoa khóe mắt còn vương nước mắt: "Không sao đâu, chị cứ xem đi, không ảnh hưởng đến em đâu."
Mâu Chi Thanh bề ngoài tỏ ra thanh cao, lạnh nhạt, nhưng thực chất lại rất mềm mỏng, tinh tế. Sống chung một nhà, nàng luôn cố gắng cân bằng thói quen sinh hoạt của cả hai. Làm một người bạn cùng phòng mẫu mực thì nàng đúng là đạt chuẩn rồi, nhưng làm người yêu thì dường như vẫn còn thiếu một chút gì đó.
Thiếu cái gì ư... Mã Hưu thực ra chính cô cũng không nắm bắt được, không hình dung ra được.
Đợi Mã Hưu nằm vào trong chăn, Mâu Chi Thanh đặt chiếc máy tính bảng đang dùng dở lại lên tủ đầu giường, chần chừ một lát, rồi kịp thời mở miệng trước khi Mã Hưu chìm vào giấc ngủ: "Có một chuyện chị muốn bàn bạc với em."
Mã Hưu đang mơ màng buồn ngủ, nghe thấy tiếng gọi của vợ liền lập tức "bật dậy như xác sống", ngồi thẳng người lên, háo hức nói: "A! Em nghe đây!"
Cái dáng vẻ tha thiết chờ đợi này... Mâu Chi Thanh đỡ trán, mình thường ngày độc đoán đến mức nào, không đến nỗi chỉ nói một tiếng "bàn bạc" mà cgia hỏa này đã hưng phấn đến vậy chứ...
Cố gắng lờ đi ánh mắt nhìn thẳng không chút e dè của cái "yêu tinh gây rối" này, Mâu Chi Thanh sắp xếp lại suy nghĩ rồi từ từ kể: "Trong nhà chúng ta có phải nên có thêm một thành viên mới không? Chị gần đây có tra một vài tài liệu liên quan, phụ nữ đồng tính kết hôn muốn có con có thể thông qua kỹ thuật gọi là sinh dục kết tinh."
"Mâu, Mâu... Mâu Mâu! Mâu Mâu!" Nước mắt Mã Hưu lại thi nhau trào ra, nhưng giờ phút này đó là những giọt nước mắt xuất phát từ sự xúc động dâng trào trong lồng ngực.
"Sao vậy? Cứ úp úp mở mở..." Mâu Chi Thanh rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô.
Mã Hưu lau nước mắt, giọng nghẹn ngào nói: "Em không ngờ Mâu Mâu chị cũng muốn có con, em cứ tưởng... Hu hu hu! Để em khóc một lát đã!"
"Không được khóc!" Mâu Chi Thanh nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn không kìm được mà đưa tay véo nhẹ cái miệng đang mếu máo của Mã Hưu, "Nói chuyện nghiêm túc trước đã. Lát nữa em có muốn khóc thế nào chị cũng không cản."
Cái quái gì vậy! Cảm xúc qua rồi thì làm sao mà khóc nổi nữa chứ... Đôi mắt nhỏ của Mã Hưu ánh lên vẻ đặc biệt oán hận, miệng mấp máy hai cái, nhắc nhở Mâu Chi Thanh buông ngón tay ra.
Mâu Chi Thanh hiểu ý, thu ngón tay lại, nàng nghiêm túc nói: "Vừa rồi em nói 'cũng', vậy có nghĩa là em cũng muốn có con?"
Mã Hưu nghiêm mặt phối hợp: "Đương nhiên rồi, về sinh dục kết tinh em cũng có biết một chút, những trường hợp thất bại cả trong và ngoài nước đều không nhiều lắm đâu, có thể thử một lần."
"Em đồng ý là tốt rồi, chị đã liên hệ với hai bệnh viện. Cuối tuần này em đi kiểm tra sức khỏe cùng chị trước, nếu..."
"Khoan đã! Cùng chị á???"
"Ừm."
Mã Hưu lắc đầu nguầy nguậy như cái máy: "Cho nên ý của Mâu Mâu là chị sẽ mang thai sao? Cái này thì em không đồng ý đâu, sinh con thì phải để em!"
"Kết luận này của em là từ đâu ra vậy?" Mâu Chi Thanh khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô.
"Bởi vì..." Chuyện liên quan đến việc sinh nở quan trọng như vậy, Mã Hưu không hề vì lời nói lạnh nhạt của nữ thần mà lập tức tỏ ra yếu thế, cô dừng lại một chút rồi nói tiếp suy nghĩ của mình, thẳng thắn bày tỏ những băn khoăn trong lòng, "Bởi vì sinh con đối với cơ thể người mẹ tiêu hao lớn như vậy, làm sao em nỡ để chị phải chịu đựng tất cả những điều đó."
Biết ngay cô nàng này nói một ngàn nói một vạn cũng chỉ là vì xót mình, cưng chiều mình mà thôi, Mâu Chi Thanh thầm nghĩ như vậy. Chỉ là Mã Hưu hiển nhiên đã suy nghĩ nhiều hơn thế, và những suy nghĩ thật sự trong lòng thì không thể nào nói thẳng ra trước mặt nữ thần được. Nữ thần tuy không chênh lệch nhiều tuổi nhưng cũng đã là sản phụ cao tuổi, nguy hiểm khi sinh nở chắc chắn sẽ lớn hơn mình rất nhiều, nhưng chuyện tuổi tác này, Mã Hưu dù có ngốc đến mấy cũng không thể nào trực tiếp nói vợ mình già được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!