Sau khi ăn xong, Mâu Duyệt vẫn duy trì lộ trình buổi tối kể từ khi đến năm 2020: chơi game một lúc, sau đó theo TV tập thể dục nửa tiếng, cuối cùng đi tắm rồi vào phòng ngủ của mình.
Mọi thứ vẫn bình thường như vậy, nhưng đêm nay lại được định sẵn là không tầm thường...
Sau khi mở điều hòa sưởi ấm, chất lượng giấc ngủ của Mâu Duyệt cải thiện không ít, gần như vừa đặt lưng là ngủ ngay tắp lự.
Giữa cơn mơ màng, cô nàng nhận ra mình rơi vào cảnh trong mơ. Rốt cuộc là mơ hay là thật đây? Trong mơ thì Mâu Duyệt đương nhiên không phân biệt rõ được.
Đó là chuyện hồi nàng học lớp 5...
Một buổi chiều cuối tuần, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính sát đất, chiếu vào một góc phòng khách. Lúc này, nắng nhạt, thời gian trôi chậm rãi, đúng là dáng vẻ năm tháng tĩnh hảo.
Đầu những năm 40 của thế kỷ 21, theo đà những công nghệ cao như big data, trí tuệ nhân tạo, không ngừng len lỏi vào cuộc sống con người, cách mạng tự động hóa cơ giới đã mang đến những thay đổi nghiêng trời lệch đất cho lối sống truyền thống. Gia đình Lão Mã là nhóm người đầu tiên hưởng lợi từ cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật này.
Phòng khách rộng thênh thang, người máy giúp việc nhà đang lặng lẽ quét dọn. Hệ thống điều khiển bằng giọng nói thông minh duy trì độ ẩm, nhiệt độ và ánh sáng trong phòng ở mức lý tưởng, cực kỳ thoải mái cho con người.
So với Mâu Duyệt mười chín tuổi, Mâu Duyệt lúc tiểu học quả thực chỉ là một "tiểu đậu đinh". Con bé cực kỳ vui vẻ đùa nghịch với quản gia toàn năng Tiểu Miu.
Tiểu Miu là người máy AI tiên tiến nhất thời đại này. Nó có thể gánh vác nhiều tính toán khoa học và kỹ thuật hơn cả bộ não con người, kiểm soát mọi thực thể sống bằng máy móc trong căn nhà này.
"Giúp con làm bài tập tiếng Anh!"
"Ôm con ôm con! Muốn kiểu ôm công chúa đáng yêu nha!"
"Giúp con xem Lão Mã ở văn phòng có làm việc chăm chỉ không!"
Mâu Duyệt đưa ra đủ loại mệnh lệnh hiếm lạ cổ quái cho Tiểu Miu. Tiểu Miu kế thừa tính tình tốt của chủ nhân Mã Hưu, bất đắc dĩ phối hợp Mâu Duyệt hồ nháo, dỗ cho tiểu loli cười ha hả.
Mâu Chi Thanh đang đắp một chiếc chăn mỏng, nửa người dựa nghiêng trên sofa. Nàng khi thì lướt cuốn sách điện tử trên tay, khi thì ngẩng đầu nhìn sang con gái, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt.
"Tích ——" Đèn tín hiệu trên đầu Tiểu Miu bỗng nhiên nhấp nháy. "Có khách đến chơi, là Khương nữ sĩ."
"Khương nữ sĩ? Hình như con chưa từng nghe qua, ai nhỉ?" Mâu Duyệt nghi hoặc bĩu môi, vỗ vỗ cánh tay Tiểu Miu, ý bảo nó đặt mình xuống.
Tiểu Miu dịu dàng duỗi hai tay, ôm tiểu chủ nhân đặt vững vàng lên sofa, sau đó quay mặt về phía Mâu Chi Thanh, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của nàng.
"Là bà ngoại của con." Mâu Chi Thanh đặt cuốn sách điện tử xuống, đứng dậy đi về phía Tiểu Miu, nói: "Mời bà ấy vào đi."
"Vâng, thưa phu nhân." Tiểu Miu cung kính đáp lời.
Bà ngoại? Từ bà ngoại đối với Tiểu Mâu Duyệt mà nói quá đỗi xa lạ, đến mức con bé căn bản không xem đó là chuyện gì cả. Con bé khoanh chân ngồi trên sofa, nghịch chiếc điện thoại nhỏ của mình.
Nhưng tiểu loli lại nhận ra người mẹ vốn luôn tự nhiên, hào sảng trong đối nhân xử thế lại có chút không ổn.
Mâu Chi Thanh đứng ở cửa phòng khách. Tuy trên mặt nàng không một gợn sóng, nhưng những ngón tay nàng lại vô thức cuộn lại. Hít sâu một hơi, nàng dường như phản ứng lại, hơi chút hoảng loạn đổi sang tư thế khoanh tay để che giấu cái cảm giác lo sợ đến cả đôi mắt của một học sinh tiểu học cũng không né tránh được.
Tiếng bước chân vang rõ ràng đến, là tiếng giày da phụ nữ gõ trên nền nhà.
Năm tháng là lễ rửa tội tàn nhẫn nhất, nhưng cũng là sự ban ơn đẹp đẽ nhất. Khi dung mạo một người dần già đi, nội hàm và khí chất mới trở thành yếu tố chính định hình hình tượng.
Mâu Duyệt cảm thán về vị Khương nữ sĩ này, tạm thời vẫn gọi như vậy, vì tiểu loli vẫn chưa có cảm xúc thật sự nào với bà ngoại.
Khương nữ sĩ đã minh họa rõ câu "bụng có thi thư khí tự hoa" (có học vấn, khí chất tự nhiên tỏa ra). Dù trán và khóe mắt đã hằn dấu vết thời gian, nhưng phong thái tri thức toát ra từ cốt cách khiến người ta như được tắm mình trong gió xuân.
Mâu Duyệt cảm thấy mẹ, từ một khía cạnh nào đó, đã kế thừa dáng vẻ ưu nhã trong từng cử chỉ của bà ngoại.
Lúc ấy, Mâu Duyệt cũng không để tâm đ ến cái cảm giác nặng nề bỗng ùa đến trong không khí.
"Thanh Thanh." Vỏn vẹn hai chữ, như đã rút cạn sức lực của cả hai. Cả hai bên đều chìm vào im lặng rất lâu... Một người không biết nên nói gì, một người thì lạnh nhạt không muốn mở miệng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!