Chương 47: Phụ Thân Xuất Kích

"Nữ thần thích... Nữ thần sẽ thấy kinh hỉ..." Mã Hưu và Mâu Chi Thanh thực sự chẳng có mấy điểm hứng thú chung. Nếu nàng đã vì cô mà tìm hiểu về thế giới giả tưởng, thì cô cũng không nên từ chối việc bước vào thế giới của nàng.

"Có rồi!" Với niềm tin đó, trong đầu Mã Hưu lóe lên một ý tưởng. "Ta sẽ học thuộc lòng một trăm chữ số đầu tiên của số Pi để đọc cho nữ thần nghe! Đọc xong, nhân lúc chị ấy còn đang cảm động, ta sẽ móc nhẫn ra, hoàn toàn hạ gục chị ấy!"

"Ý tưởng này cũng sáng tạo đấy..." Mâu Duyệt vuốt cằm, tỏ vẻ dè dặt. "Nhưng xây dựng hoàn cảnh thế nào đây? Con không nghĩ mommy cứ xông lên đọc số Pi thì mẹ sẽ cảm động đến mức để mommy thừa cơ sấn tới đâu."

"Ừm, đúng là..." Mã Hưu lại rơi vào trạng thái khổ não suy tư. Đọc thuộc lòng số Pi trong bất kỳ bối cảnh nào cũng đều có vẻ đột ngột cả, chẳng biết phải sắp xếp thế nào cho hợp lý.

"Hừm..." Mâu Duyệt vừa dọn dẹp đồ ăn thừa vừa nói. "Vẫn còn vài ngày nữa mà, cứ từ từ suy nghĩ đi. Nhưng mà chuyện học thuộc số Pi, mommy phải nắm chắc thời gian đấy nhé. Con thấy một trăm chữ số đầu có vẻ hơi quá sức với mommy..."

Ánh mắt đầy nghi ngờ của Mâu Duyệt đã đốt cháy ý chí chiến đấu của Mã Hưu: "Tiểu nha đầu dám coi thường lão mẹ của con à??? Đọc xong rồi, con sẽ là người nghiệm thu đầu tiên! Ta ngày thường chỉ là khiêm tốn thôi, chứ thật ra về chỉ số thông minh, ta với nữ thần là tuyệt phối đấy."

Ai là người xem sách chuyên ngành của mẹ mà lật mãi không nổi một trang vậy nhỉ? Mâu Duyệt thầm phun tào trong lòng.

Thực ra không phải vấn đề về chỉ số thông minh. Mỗi ngành nghề có chuyên môn riêng, Mã Hưu không có nền tảng kiến thức toán học, lại bị yêu cầu phải học những thứ quá sâu xa, cô đương nhiên bó tay chịu trói...

Ở một nơi khác, khác hẳn với khung cảnh vui vẻ hài hước của hai mẹ con nhà kia, Mâu Chi Thanh vẫn như thường lệ đang miệt mài nghiên cứu học thuật, giữ vững nhịp điệu cuộc sống mà người khác cho là vô vị nhàm chán.

Chiều hôm nay, một cuộc gọi điện thoại đột ngột đã làm đảo lộn hoàn toàn cuộc đời nàng...

Nhiều năm về sau, khi nhớ lại ngày hôm đó, cảm giác như đã cách mấy đời người, vừa xa lạ lại vừa mâu thuẫn. Nhưng đối với bất kỳ ai cũng vậy, càng cố gắng kháng cự, lại càng khắc sâu vào tâm trí...

"Ba... Sao ba lại gọi điện vào lúc này ạ?" Mâu Chi Thanh có một dự cảm kỳ lạ, trong lòng dâng lên nỗi lo sợ mơ hồ.

"Lập tức về nhà ngay cho ba!" Giọng nói lạnh lùng cứng rắn, cuốn theo cơn tức giận ngùn ngụt.

"Con ở trường còn..."

"Không được viện cớ! Ba biết con đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo rồi! Nếu trong vòng nửa tiếng nữa con không về đến nhà, ba sẽ đến tận ký túc xá làm to chuyện lên đấy!"

"Con biết rồi..."

Cúp điện thoại, sắc mặt Mâu Chi Thanh trở nên trắng bệch. Cái mũ "đại nghịch bất đạo" này nàng đội không nổi. Nếu phải tìm ra một "vết nhơ" trong cuộc đời mình, nàng biết rõ lý do cơn giận dữ của Mâu Cẩm Trình bắt nguồn từ đâu.

"Không mang ô à?" Hoàng Mộng Hi lên tiếng nhắc nhở. Mấy ngày nay trời mưa dầm dề, mà Mâu Chi Thanh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh.

"Mộng Hi," Mâu Chi Thanh quay người lại, nở một nụ cười gượng gạo gần như sắp rách toạc ra. "Cảm ơn cậu đã luôn quan tâm đ ến tớ. Nhưng tớ cứ luôn tùy hứng như vậy, xin lỗi cậu..."

"Chi Thanh..." Hoàng Mộng Hi không thể giữ được bước chân vội vã của nàng. Chỉ còn biết lẩm bẩm một mình: "Sẽ không sao đâu, đúng không..."

...

"Cô gái à, trong cốp xe chú có ô dự phòng đấy, nếu cần thì cứ lấy mà dùng." Đưa Mâu Chi Thanh đến khu biệt thự ở vành đai ngoại thành, bác tài xế nhiệt tình nói.

"Không cần đâu ạ, tiền xe cháu sẽ thanh toán qua điện thoại, tạm biệt chú." Mâu Chi Thanh đã đánh mất sự trấn định thường ngày, mọi hành động đều trở nên máy móc, gọn gàng đến mức lạnh lùng.

"Vẫn còn một đoạn đường nữa mà, vội vàng như thế không sợ bị mưa ướt sao?" Bác tài xế lẩm bẩm. "Con gái bây giờ thật kỳ lạ..."

Chiếc tắc xi rời đi, để lại một khoảng trời đất tịch liêu cho riêng Mâu Chi Thanh.

Mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, ùn ùn kéo đến không dứt. Cơn mưa lúc to lúc nhỏ, lúc dồn dập lúc lại chậm rãi, giống như tâm trạng của nàng đang bị đè nén quá lâu, thà rằng cứ "dùng dao sắc chặt đay rối" cho xong chuyện.

Nàng vuốt lại phần tóc mái đã ướt đẫm nước mưa, buộc gọn thành kiểu đuôi ngựa. Biết rõ mình sắp phải đối mặt với điều gì, bước chân nàng tuy chậm rãi nhưng lại vô cùng vững vàng, mang theo một vẻ tiêu điều và sự kiên quyết "xưa nay chinh chiến mấy ai về".

Biệt thự của nhà họ Mâu mang một phong cách nghiêm cẩn đặc trưng. Bức tường sân được xây bằng gạch đỏ trông rất trang nghiêm, kiến trúc chính là sự kết hợp giữa bê tông màu nâu cọ và ngói đỏ, màu "hồng" tượng trưng cho chính khí của văn hóa Trung Hoa.

"Ting tong—"

Mâu Chi Thanh ấn chuông cửa, ngón tay theo phản xạ rụt vào trong ống tay áo, cuộn tròn lại. Nàng bất chợt nhớ đến đồ gia hỏa ngốc nghếch kia, nếu em ấy ở đây, chắc chắn sẽ bao phủ lấy bàn tay nàng, rồi mát xa thư giãn giống như em ấy từng làm cho nàng vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!