Chương 45: Chỉ muốn bên người

"Đuổi theo nhanh đi!" Triệu An Kỳ không biết đã đến đứng cạnh Mã Hưu từ lúc nào. "Em không đi xem cô ấy sao?"

"Em..." Hiểu quá rõ Mâu Chi Thanh, Mã Hưu đôi khi lại lo trước lo sau, tự bó buộc tay chân mình.

"Em không biết phải nói gì à?" Triệu An Kỳ chân thành gợi ý. "Việc bộc lộ khuyết điểm chẳng bao giờ là lý do để cảm thấy khó xử cả. Mọi việc cũng giống như nấu canh gà vậy, chị nhớ em rất giỏi khoản này mà."

Triệu An Kỳ đang ám chỉ việc Mã Hưu thường dùng những biểu hiện ngốc nghếch vui vẻ trong truyện tranh của mình để kể về những câu chuyện sâu sắc.

"Đúng là canh gà thật... Nhưng chị nói đúng, điều này chỉ khiến em càng yêu chị ấy hơn, một cô gái đa diện và chân thật," Mã Hưu cười nói, đoạn bước nhanh ra cửa. "Em đi tìm chị ấy đây. Mấy người không hiểu chuyện mà dám chê bai nữ thần, chị nhớ thay em dùng 'thiên mã sao băng quyền' hầu hạ họ nhé!"

Triệu An Kỳ chặn cô lại: "Định cầm micro vào nhà vệ sinh hát à? Đưa đây."

Mã Hưu lưu luyến nhìn hai chiếc micro trong tay, đành nhét vào tay Triệu An Kỳ. Cô ấy mỉm cười cổ vũ cô.

Dù đã qua tay nhiều người, hai chiếc micro này vẫn là kỷ niệm lần đầu tiên hát đôi với nàng. Cô chỉ muốn mang chúng về nhà bảo tồn cẩn thận! Với tính cách của nàng, dỗ nàng hát thêm lần nữa chắc chắn khó như lên trời... Chán ghét thật! Cô thấy nàng hát cũng đầy mị lực mà, đúng là tình nhân trong mắt hóa thành ca sĩ là thế...

Tiếng nước chảy "ào ào", Mâu Chi Thanh dùng xà phòng cẩn thận xoa kỹ từng kẽ tay, nhưng không thể nào kìm nén được sự rối loạn trong lòng.

Nàng ngẩn người nhìn bóng mình trong gương, sắc mặt từ ửng đỏ dần chuyển sang tái nhợt, nàng lặng lẽ thở dài một hơi.

Lần sau phải làm theo khả năng của mình thôi, nếu không thì chỉ hại người hại mình... Làm cô mất mặt trước mặt bạn bè, Mâu Chi Thanh tuy không phải người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhưng cảm giác xấu hổ khi nghĩ về năm phút thảm họa vừa rồi khiến nàng không dám nhớ lại.

Nàng cúi đầu im lặng, nhìn dòng nước luồn qua kẽ tay chảy xuống cống thoát nước, rồi biến mất...

"Nước này không lạnh à?" Không cần ngẩng đầu lên, Mâu Chi Thanh cũng biết giọng nói này là của ai.

Mã Hưu từ phía sau vươn tay tới, tắt vòi nước. Tiếng nước ngừng chảy, trong nhà vệ sinh chỉ còn lại tiếng hát quỷ khóc sói tru vọng ra từ phòng hát bên cạnh.

Qua tấm gương, Mâu Chi Thanh đối diện với Mã Hưu, xác nhận trong đôi mắt cô không hề có chút trách cứ hay thất vọng nào.

Đúng rồi, nếu để lộ ra những biểu cảm đó, thì đã chẳng phải là Mã Hưu. Đồ gia hỏa ngốc nghếch này, trong mắt cô, mình chắc hẳn còn hơn cả tiên nữ trên trời...

Mã Hưu nhẹ nhàng rút một tờ khăn giấy, phủ lên bàn tay ướt át của Mâu Chi Thanh, rồi dùng tay mình bao lấy, vừa giúp hút nước vừa truyền hơi ấm.

"Kỳ thật chị hát hay hơn họ nhiều." Mã Hưu hất cằm về phía phòng hát bên cạnh. Cách âm của KTV khá kém, tiếng hát bên trong khó tránh khỏi bị người bên ngoài "thưởng thức".

Mâu Chi Thanh cười tự giễu: "Chị không đến nỗi không biết tự lượng sức mình đâu. Chị với họ cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi."

"Không phải," Mã Hưu đặt tay lên vai nàng. Bàn tay Mâu Chi Thanh bị cô ôm trọn vào trong lồ ng ngực mình. "Chị vì em mà thử sức, em thật sự cực kỳ vui. Nếu ghi âm lại được khoảnh khắc đó, em có thể nghe cả trăm lần không chán."

Nhắc đến nàng, Mã Hưu luôn có một thần thái phấn chấn lạ thường. Nếu không phải người tự mình trải nghiệm, Mâu Chi Thanh suýt chút nữa đã tin vào cái câu "trăm lần không chán" kia. Nàng ngửa đầu lên, ánh mắt miêu tả từng đường nét nghiêm túc trên khuôn mặt cô. Ánh mắt chạm nhau, Mâu Chi Thanh nửa thẹn thùng nửa buông bỏ sự kháng cự, khẽ dúi đầu vào lòng Mã Hưu.

Ngao!!! Nàng lần đầu tiên chủ động tiếp xúc thân thể!!! Tay Mã Hưu suýt chút nữa lại bị rút gân vì quá kích động, nhưng dù có biến thành chân gà đi nữa cũng phải ôm chặt lấy lưng nàng, ép nàng sát vào lòng mình. Mã Hưu dồn hết sức lực vào cái ôm này.

Tim cô "thình thịch" đập mạnh bên tai Mâu Chi Thanh. Sự khẩn trương lây lan sang cả nàng, bàn tay vốn lạnh lẽo của nàng cũng bắt đầu thấm mồ hôi.

Nàng ranh mãnh nắm lấy vạt áo Mã Hưu, lau mồ hôi tay lên quần áo cô. Mã Hưu đang quá tập trung nên không hề hay biết trò đùa nhỏ này, mà dù có biết thì chắc chắn cô cũng sẽ dung túng, mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, dù có là chọc thủng trời thì cô cũng sẽ bao bọc lấy nàng.

Lần đầu tiên ôm nhau một cách chính thức, tư thế có chút không được tự nhiên, nhưng chẳng ai muốn buông ra.

Cho đến khi giọng nói có phần rầu rĩ của Mâu Chi Thanh vang lên từ trong lòng Mã Hưu: "Em thích chị ở điểm gì?"

"Hả? Sao đột nhiên lại hỏi vậy?" Hỏi lại chỉ là để giảm bớt cú sốc. Mã Hưu tranh thủ thời gian tổng kết lại những lời khen dành cho nàng trong đầu. Dù nàng không thích nghe, cũng phải nói ra chứ nhỉ?

"Em thật kỳ quái. Chị có cảm giác từ lần học online đó, em đã..." Mâu Chi Thanh ngừng lại một chút, rồi đánh thẳng vào vấn đề. "Đã có suy nghĩ không đứng đắn với chị rồi đúng không?"

"Khụ khụ!" Mã Hưu suýt sặc nước miếng. Nàng trực tiếp quá sắc bén rồi, cái cụm từ "suy nghĩ không đứng đắn" này chuẩn không cần chỉnh.

"Nói trúng rồi à?" Mâu Chi Thanh giãy người, muốn thoát khỏi vòng tay cô, nhưng Mã Hưu sau nửa năm rèn luyện, sức lực đã mạnh hơn trước rất nhiều, cô ôm chặt không buông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!