Chương 4: Lại vài chuyện nhỏ với nữ thần

Hiện thực không cho cô cơ hội tham lam nhìn chằm chằm nữ thần, bởi vì bên cạnh nàng có một cái "phông nền" thật chướng mắt! Nhưng cô không cách nào giống như chỉnh sửa ảnh mà cắt phăng gã đàn ông đáng ghét này đi!

Cái gã kia, đầu đinh chẳng hề hợp mốt sinh viên chút nào. Gã chỉ cao hơn nữ thần có tí xíu thôi. Chân đi dép lê. Đi đứng thì lắc lư, cái dáng vẻ tự cho là "man lì" lắm.

À... này anh bạn, đừng có nhầm tùy tiện với cá tính nhé!

Căn cứ theo mạng lưới tình báo cực mạnh của Mã Hưu

- mà thực ra là cô tự tìm hiểu, cô có thể chắc chắn cái gã "hộ hoa sứ giả" bên cạnh nữ thần là cậu bạn cùng lớp nào đó của nàng, và chắc chắn là cái loại "bụng đầy ý đồ xấu" rồi!

Khoảng cách hơi xa, không tiện thám thính tình báo. Hôm nay Mã Hưu lại mang theo những gia sản giá trị như bút vẽ, bảng vẽ. Di chuyển chiến trường không dễ dàng gì.

Đúng lúc cô còn đang lưỡng lự, cái cậu bạn nam kia thế mà lại vươn cái móng heo ra. Định thừa lúc nữ thần không chú ý mà nắm tay nhỏ của nàng à?!

Mã Hưu lập tức máu nóng dâng lên đầu, còi báo động trong não kêu inh ỏi. Như mũi tên rời cung, cô lao thẳng về phía nữ thần.

Từ giây phút ấy đã thấy manh mối đầu tiên. Cho dù sau này cuộc đời có cho Mã Hưu thêm bao nhiêu cơ hội, sự nghiệp vĩnh viễn không thể quan trọng bằng nữ thần.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mã Hưu một cú "trâu điên húc" cực kỳ chuẩn xác, húc đổ cậu bạn nam đang không kịp trở tay xuống đất. Còn cái khí thế này thì chỉ nhẹ nhàng lướt qua góc áo nữ thần, Mâu Chi Thanh lông tóc không hề bị tổn thương.

Cậu bạn nam bị ngã đau điếng xuống đất, tức đến bốc hỏa: "Cô là ai đấy? Chó điên cắn bừa à?"

"Cắn chính là anh đấy!" Lần đầu tiên làm anh hùng, Mã Hưu chống nạnh, ưỡn ngực, vẻ mặt "oai phong lẫm liệt" đầy đắc ý: "Đụng tay đụng chân với bạn học nữ à, tôi còn muốn cắn anh thật đấy!"

"Hây! Ai đụng tay đụng chân chứ? Tôi với Chi Thanh đang đi bộ bình thường thôi mà, tay còn chưa 'chạm' vào nhau ấy!" Lời vừa dứt, chính gã cũng ngửi thấy mùi "lạy ông tôi ở bụi này".

Không muốn mất mặt, cậu bạn nam lồm cồm bò dậy từ dưới đất. Tuy cái đầu không cao bằng Mã Hưu, nhưng khí thế thì chắc chắn áp đảo cô một bậc: "Chưa làm rõ tình hình đã động thủ lung tung, cô nghĩ đàn ông thật sự không đánh phụ nữ à?"

Mã Hưu cũng không hề tỏ ra sợ hãi. Hai người cứ im lặng giằng co, căng thẳng đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể bùng nổ.

"Lâm Ba, đừng chấp nhặt với trẻ con." Giọng Mâu Chi Thanh vang lên.

Cậu bạn nam và Mã Hưu đều "xìu" ngay lập tức.

Cậu bạn nam thì ấm ức vì lỡ để lộ vẻ "du côn" không đáng có trước mặt người mình thầm mến, điểm hảo cảm chắc chắn rớt không phanh.

Còn Mã Hưu thì đơn giản là "bản thân không có tiền đồ", bị cái giọng "ngự tỷ âm" của Mâu Chi Thanh làm cho đổ đứ đừ! Còn chuyện nói mình là trẻ con gì đó, Mã Hưu chẳng bận tâm. Nữ thần rõ ràng là đang nâng đỡ Lâm Ba để gã khỏi mất mặt đấy thôi.

Xem ra, cái tâm tư đen tối lúc nãy của Lâm Ba, nữ thần nhất định thừa biết rồi.

"Lâm Ba, cậu đi phòng y tế xem thử đi. Tay hình như bị trầy rồi." Mâu Chi Thanh khoanh tay, giữ khoảng cách nhất định với cả Mã Hưu và cậu bạn nam.

"Chi Thanh, cậu không đi cùng tôi sao?" Cái dáng vẻ đáng thương của Lâm Ba trong mắt Mã Hưu lại thấy ngứa đòn muốn "tẩn" thêm trận nữa.

Mâu Chi Thanh hơi cau mày đến mức khó nhận ra, không nói gì.

"Hay là tôi đi cùng anh nhé?" So độ mặt dày ai sợ ai nào, cách Mã Hưu giúp Mâu Chi Thanh giải vây thì còn đơn giản và thô bạo hơn nữa.

"Cút cút cút! Đừng có theo tôi, xui xẻo!" Lâm Ba không đạt được kết quả mình muốn, tức tối quay người bỏ đi.

Kết quả trực tiếp của màn thúc đẩy này là, Mã Hưu và Mâu Chi Thanh chính thức bước vào chế độ thế giới hai người tuyệt vời.

Mâu Chi Thanh vẫn giữ nguyên động tác ban đầu, lặng lẽ nhìn Mã Hưu, không hề tỏ vẻ gì.

Mã Hưu lại bắt đầu căng thẳng. Cổ họng như có vật gì đó phồng to lên không thể bỏ qua, nuốt nước bọt bao lần cũng chẳng khá hơn.

Dù đã học vô số kịch bản giao tiếp xã hội, nhưng khi đối diện trực tiếp với nữ thần, cô vẫn là cô nàng "nhát cáy" ngày nào. Rốt cuộc, mọi kịch bản đều không xứng để dùng cho nữ thần của cô.

"Cảm ơn." Mâu Chi Thanh nhấm nháp hai chữ này trên đầu lưỡi, khóe môi cong lên một nụ cười như có như không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!