Chương 38: Anh Trai

Mâu Duyệt định bụng mặc kệ Mã Hưu, cô thích làm gì thì làm, miễn là đừng hát cái bài "ô la" đó nữa là được, mục đích của cô bé đã đạt thành. 

Đến giờ vận động buổi tối, cô bé lại bật video lên và tập thể dục theo hướng dẫn. 

Khi mồ hôi đã chảy đầm đìa, Mã Hưu mới lề mề bước ra từ phòng tắm. 

Mâu Duyệt liếc mắt nhìn. Trời đất ơi! Tắm kiểu này có khi tróc cả da bong cả thịt mất. Cả người Mã Hưu đỏ rực như một con tôm luộc chín, trông thật đáng sợ. 

Mã Hưu cũng cảm thấy mình tắm hơi quá đà, ngượng ngùng gãi đầu. Mái tóc ướt sũng nhỏ nước tong tong, mang theo hơi lạnh: "Cái đó, tại hát hò nên mới thế, thật đấy!" 

Đôi mắt nhỏ liếc ngang liếc dọc, rõ ràng là đang chột dạ. 

"Mommy không cần nói con cũng biết, chắc chắn là ở chỗ mẹ chiếm được tiện nghi gì rồi chứ gì. Tắm thôi mà cũng để ý đến mấy chuyện dâm đãng đó à?" Mâu Duyệt thả lỏng cơ thể, thuận miệng đoán mò, hay nói đúng hơn, là chắc chắn như đinh đóng cột. 

"Khụ, không nói với con nữa!" Mã Hưu nghĩ thầm không thể để con gái dắt mũi mãi được. Phải ra uy của bậc gia trưởng mới được. Cô vội vàng đi tìm máy sấy tóc, chẳng thèm đáp lại lời Mâu Duyệt. 

"Phụt!" Mâu Duyệt bật cười. Dù chẳng giúp được gì nhiều, nhưng thấy Lão Mã biết tranh thủ cơ hội, mọi thứ đang đi đúng hướng, phát triển tốt đẹp, cô bé cũng thấy vui lây. 

Làm con gái mà lại vui mừng vì tốc độ phát triển tình cảm của hai mẹ mình, đây là cái thể loại quỷ quái gì vậy?! 

Mã Hưu sấy tóc được nửa chừng thì mới nhớ ra chiếc điện thoại. Cả ngày trời không thấy mặt mũi nó đâu, không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện quan trọng rồi! 

Quả nhiên, cứ dính dáng đến chuyện của nữ thần là cô lại quên béng cả chứng nghiện điện thoại của mình. 

Cô lôi chiếc điện thoại từ trong ổ chăn ra, pin còn 25%, may mà vẫn còn dùng được. 

Cắm sạc xong, cô gọi lại hai ba cuộc điện thoại liên quan đến công việc. 

Còn lại hai cuộc gọi nhỡ từ Mã Duệ. Cô biết tỏng anh trai mình lải nhải cỡ nào. Giờ cũng gần đến giờ đi ngủ rồi, để mai gọi lại sau vậy... 

"Lão Mã," Mâu Duyệt cầm đồ đi tắm, chuẩn bị vào phòng tắm. "Hôm nay đại bá có đến tìm người đấy." 

"Đại bá???" Cách xưng hô này nghe thật xa lạ đối với Mã Hưu. 

"Là anh trai của mommy đó. Lần trước không phải con đã nói rồi sao? Đại bá gọi điện thoại đến, con lỡ nghe máy. Hôm nay con giả vờ như không có ai ở nhà, nên đại bá tự đi rồi." Mâu Duyệt giải thích. 

"Ồ... Thảo nào lại có hai cuộc gọi nhỡ. Ta quên mang điện thoại đi." Mã Hưu đã hiểu rõ sự việc. 

"Vậy mommy..." Vẻ mặt Mâu Duyệt có chút phức tạp. "Không định gọi lại sao? Đại bá có vẻ lo lắng lắm đấy... Cả ngày không liên lạc được..." 

"Cái đó, ta ngại anh ấy dong dài lắm. Nhắn tin WeChat báo bình an là được rồi." Mã Hưu mở WeChat lên. 

Mâu Duyệt bước tới gần. 

"Lão Mã à, dù là chuyện của mẹ hay chuyện của đại bá, đáng lẽ con không nên nói mới phải. Hiệu ứng cánh bướm đáng sợ ở chỗ, một hành động nhỏ tưởng như vô tình cũng có thể làm thay đổi toàn bộ tiến trình của thế giới. Con không nói quá đâu." Giọng Mâu Duyệt trở nên nghiêm túc lạ thường. "Nhưng con lại nghĩ, nếu chẳng làm gì cả, thì con quay về đây để làm gì? Nếu kết quả cuối cùng không thay đổi, vậy thì nói cho một người biết chắc cũng không sao đâu nhỉ.

Con đang ôm tâm lý may mắn thôi..." 

"Nói với ta thì có hại gì chứ?" 

"Có thể có, cũng có thể không. Nhưng ngay từ đầu con đã quyết định rồi, đúng không? Người đầu tiên dám ăn cua thì phải chấp nhận rủi ro thôi. Về chuyện của đại bá..." 

Bầu không khí trang nghiêm hiếm thấy bao trùm căn nhà của họ. Mã Hưu nhíu mày: "Chuyện của học tỷ ta biết rồi. Nhưng chuyện của anh trai, con muốn nói gì?" 

"Mommy chuẩn bị tâm lý đi nhé." Mâu Duyệt ném bộ đồ tắm lên giường Mã Hưu, rồi ngồi xuống mép giường đối diện với cô. 

Thái độ này càng khiến Mã Hưu đứng ngồi không yên, cô đoán mò: "Ta với anh trai sau này cãi nhau à?" 

Đó là kết cục tệ nhất mà cô có thể nghĩ tới. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!