Chương 21: Triết học thời gian của chúng ta

Hoàng Mộng Hi nhớ lại lời tiểu gia hỏa từng nói về việc chăm sóc gì đó, em ấy chắc không nghiêm túc đâu nhỉ...

Quả nhiên, câu tiếp theo của Mã Hưu là: "Mâu học tỷ, em ở lại đây chăm sóc chị nhé?"

Mâu Chi Thanh, vốn đang mê man, nghe vậy bỗng mở mắt nhìn thẳng Mã Hưu. Ánh mắt nàng tr ần trụi sự từ chối, không lời mà sắc bén như dao.

Mã Hưu run thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ kiên định, đáp lại ánh mắt nàng bằng sự thuyết phục khó cưỡng.

Trong màn "tư lạp tư lạp" giao lưu ánh mắt đầy căng thẳng, người đầu tiên chịu thua lại chẳng phải hai nhân vật chính, mà là Hoàng Mộng Hi – kẻ đứng ngoài lặng lẽ quan sát.

Không chịu nổi bầu không khí này, Hoàng Mộng Hi chỉ muốn kéo ngay Mã Hưu đi cho rồi. Người khác nói "không cần" có thể ngầm ý "muốn", nhưng với Mâu Chi Thanh... Là bạn cùng phòng thân thiết, Hoàng Mộng Hi chẳng dám tự tiện đoán bừa.

Mâu Chi Thanh ho nhẹ: "Khụ khụ... Bệnh viện có hộ lý, tôi sẽ thuê người chăm sóc."

"Thế sao giống được?" Mã Hưu đáp ngay, tự nhiên như thể đó là lẽ hiển nhiên. "Hộ lý nào bằng người nhà chăm sóc chu đáo!"

"Người nhà?" Mâu Chi Thanh hiếm hoi chớp mắt tới hai lần, lộ ra vẻ bối rối vượt ngoài thiết lập nhân vật của nàng.

Ôi trời! Hỏng rồi! Chẳng biết do bị ảnh hưởng bởi thông tin từ Mâu Duyệt hay do chính ảo tưởng trong đầu, Mã Hưu đã lỡ miệng coi nữ thần như vợ mình mất rồi! Chăm sóc vợ mình chẳng phải là chuyện trời đất dung tha sao? Nhưng xét mối quan hệ hiện tại của hai người, "người nhà" đúng là quá trơ trẽn!

"Ý em là... chúng ta dù gì cũng là đồng học, chẳng phải thân thiết hơn hộ lý xa lạ sao?" Mã Hưu vội chữa cháy.

Hoàng Mộng Hi tiếp lời, quạt gió thêm củi: "Đúng đấy, Chi Thanh. Nếu không, sau này tôi với học muội này thay phiên chăm sóc. Những lúc cần người trông, như khi cậu ngủ, chúng tôi có thể để ý giúp."

Mâu Chi Thanh chẳng phải người dễ thỏa hiệp. Nàng nheo mắt, lạnh lùng nói: "Các cậu không phải đi học sao?"

Câu này như dội gáo nước lạnh vào nhiệt tình của Hoàng Mộng Hi. Dù sinh viên năm tư khoa Toán ít môn học, nhưng đống luận văn và nhiệm vụ khác đã khiến nàng bù đầu, khổ không kể xiết.

Mã Hưu vỗ ngực tự tin: "Chị đừng lo! Sinh viên nghệ thuật bọn em học kỹ năng, không phải chạy theo khối lượng môn. Em dư sức lo được. Em sẽ xin nghỉ với phụ đạo viên ngay."

Khi phải chọn giữa học phần và nữ thần, Mã Hưu chẳng chút do dự: Nữ thần, tất nhiên!

Hoàng Mộng Hi lén liếc Mã Hưu. Tiểu gia hỏa này đối với Chi Thanh có gì đó là lạ, sao lại có cảm giác "bám dai như đỉa" của một kẻ đang cầu ái thế nhỉ?

Nếu đổi thành một anh chàng soái ca, Hoàng Mộng Hi đã dựng râu bát quái dài tới cổng trường. Nhưng trong thế giới "thẳng nữ" của nàng, Mã Hưu chắc chỉ đang nhiệt tình đơn thuần. Nghĩ vậy, cô nàng tự động hợp lý hóa hành vi của Mã Hưu.

"Em đúng là..." Đối mặt với một kẻ ý chí sắt đá, Mâu Chi Thanh dường như bất lực. Nàng mím đôi môi khô khốc, nhẹ thở dài như ngầm đồng ý.

Mã Hưu cười nhẹ nhõm. Dù kết quả đúng như dự đoán, cô vẫn thấp thỏm suốt quá trình. Với nữ thần, cô chẳng thể chấp nhận bất kỳ sai sót nào, vì chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả không cứu vãn nổi.

Nữ thần vụng về trong việc từ chối một cách đáng yêu. So với kháng cự im lặng, chỉ cần nàng miễn cưỡng ra lệnh đuổi khách, Mã Hưu biết mình đã thắng hơn nửa.

"Mộng Hi học tỷ, em đưa chị xuống dưới, tiện mua ít đồ luôn." Mã Hưu quay lại dặn Mâu Chi Thanh: "Nếu lát nữa hộ lý mang cơm tới, chị nói với họ sau này không cần đến nữa nhé."

Giọng điệu có phần hơi quá, Mâu Chi Thanh chỉ hừ lạnh, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khoảng một giờ sau, Mã Hưu xách túi đồ đầy ắp trở lại phòng bệnh của Mâu Chi Thanh.

Đoàn thân hữu ồn ào của chị gái giường bên đã rời đi, chỉ còn ông chồng ngủ gật trên ghế. Phòng bệnh cuối cùng cũng trở lại không gian yên tĩnh, thích hợp để dưỡng bệnh.

Không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng hiếm hoi, Mã Hưu nhẹ nhàng đặt túi đồ lên ghế cạnh giường Mâu Chi Thanh.

Trên tủ đầu giường, khay cơm inox quen thuộc của nhà ăn nằm lặng lẽ, bên trong là cháo loãng với cải trắng và củ cải, cùng một khối cơm tẻ vuông vắn – thực đơn nhạt nhẽo chuẩn bệnh viện. Đừng nói Mâu Chi Thanh đang ốm, ngay cả Mã Hưu khỏe mạnh nhìn thôi cũng mất sạch khẩu vị.

Rõ ràng hộ lý vừa đến, nhưng nữ thần chẳng buồn động đũa như đã nói. Đồ ăn vẫn nguyên vẹn, chưa hề được đụng tới.

Mâu Chi Thanh dù nhắm mắt nhưng chưa ngủ. Nàng hơi mở mí mắt, liếc Mã Hưu, cố tình hỏi: "Sao em lại quay lại?"

Mã Hưu hạ giọng: "Em bảo đi mua ít đồ mà, xong là quay lại ngay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!