ÁM SÁT TƯ LỆNH
Quang ảnh thú thê lương gầm lên, bốn chân kịch liệt giãy giụa. Nhưng con dao đã găm chặt cơ thể cô và nó, nó không thể đào thoát được. Sức giãy giụa ngày càng yếu đi.
Hứa Mộ Triều nhìn quang ảnh thú chậm rãi nở nụ cười. Không biết có phải là ảo giác không nhưng cô trông thấy trong đôi mắt màu xanh lam to tướng kia toát ra thần sắc sợ hãi.
Nó cũng biết sợ hãi sao?
Hứa Mộ Triều cảm thấy cô chết cũng không hối tiếc – cô đã tự tay báo thù ình. Mặc kệ nó là loài vật quý giá như thế nào, giáo sư Tiết cũng không thể dùng nó để hãm hại người khác nữa. Mọi thứ sẽ kết thúc.
Lúc này, Hứa Mộ Triều cảm giác được một cảm giác nóng rực, theo mũi dao chậm rãi chảy vào cơ thể cô. Cùng lúc đó, thân thể quang ảnh thú dần dần trở nên trong suốt. Cô hoảng hốt nhìn vào đôi mắt nó, trong đó hiện lên vẻ cổ quái, giống như con người, trong sự sợ hãi có kèm một chút bất đắc dĩ.
Đột nhiên một cảm giác nóng rực xa lạ truyền vào cơ thể, đau đến chết đi sống lại. Cô rõ ràng sắp chết, lại có thể cảm giác rõ được mỗi một tế bào giống như đang bị xé vụn, nghiền nát.
Rốt cuộc cô cũng không chịu đựng được nữa, ngất xỉu. Khi tỉnh lại thì đã là 100 năm sau.
Khi thức tỉnh, toàn thân cô nhẵn nhụi không một vết tích, cô hoảng sợ và nghi hoặc chẳng lẽ trận chiến với quang ảnh thú chỉ là một giấc mộng?
Sau này, khi gặp quân đội thú tộc, cô cho rằng thú quân cứu cô là vì hảo tâm. Khi cùng bọn họ về doanh trại, cô trở nên khiếp sợ khi trông thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên vách tường kim loại, có thể nhìn ra được cô đã trở thành hình dạng Bán thú.
Thì ra họ xem cô là đồng loại nên mới cứu cô.
Ngay từ đầu họ đã xem cô là thư thú quý giá. Đêm đó, còn có mấy chục tên người thú khoẻ mạnh chạy đến phòng cô thỉnh cầu.
Sau một hồi ta chạy người đuổi hỗn loạn, cô tung một cú đấm về phía kẻ định áp đảo cô là Đại Vũ. Đại Vũ văng đi mấy chục mét làm sập luôn bức tường gần đó.
Trong ánh mắt hoảng sợ của những người thú khác, cô mới sợ hãi phát hiện ra sức mạnh trong cơ thể cô đã thức tỉnh, lực lượng đó so với người thú còn mạnh mẽ hơn.
Chỉ có một cách giải thích, quang ảnh thú thần bí dùng một hình thức nào đó thâm nhập vào thân thể cô, cùng cô song song tồn tại.
Bất ngờ là các người thú rất tôn trọng kẻ mạnh, khi bọn họ phát hiện ra một người thú cũng không phải là đối thủ của cô liền đem quân trang, súng ống tới cho cô, chính thức thừa nhận cô là một chiến sĩ mạnh mẽ chứ không phải là một thư thú để duy trì nòi giống.
Cô có thể trở thành đội trưởng của họ, thứ đầu tiên các người thú khâm phục ở cô là sức chiến đấu cường hãn, sau đó là chính con người cô. Cô chưa từng nói rõ lai lịch của mình cho những người thú khác. Chỉ là hiện thời cô đúng là một Bán thú, không thể quay lại thế giới con người được nữa.
Ở tầng hai, phía nam toà nhà là nhà ăn chuyên dụng của đội trưởng, Hứa Mộ Triều vừa bước vào liền nhìn thấy Đại Vũ đang cầm một tảng thịt heo đầm đìa máu tươi há to mồm cắn.
Pháo binh kiêm đầu bếp là một người Bán thú lai sói đang hết sức chuyên tâm làm món trứng tráng và chân giò hun khói.
"Đưa vào phòng tôi một bữa sáng nữa."
Hứa Mộ Triều nói, người bán thú lai sói gật đầu, đem đồ ăn đặt trước mặt Hứa Mộ Triều.
Đại Vũ giơ tảng thịt heo trước mặt cô:
"Đội trưởng, không thử một miếng à?"
Hứa Mộ Triều cắt chân giò, không thèm nhìn hắn lắc lắc đầu.
Thật ra dục vọng của người thú không chỉ có nhục dục mà còn có thực dục. Năm đầu tiên, Hứa Mộ Triều nhìn thấy bất kỳ động vật sống nào cũng muốn cắn đứt cổ và ăn tươi nuốt sống nó.
Dù thế nào đi nữa cô cũng không chịu đựng nổi bản thân mình sẽ có ngày ăn tươi nuốt sống. Vì thế cô áp dụng một phương pháp huấn luyện địa ngục – mỗi ngày Đại Vũ cầm thịt sống ở bên cạnh cô cắn xé, mà cô chỉ lặng lẽ ngồi một bên nuốt nước miếng.
Đến bây giờ, cô đã có thể thản nhiên đối mặt với thịt sống mà không có cảm xúc gì.
Bất quá Đại Vũ vẫn thở dài không dứt:
"Sao phải khổ sở như vậy? Đội trưởng, vẫn là câu đó thôi, ngài thật biến thái."
Hứa Mộ Triều cũng không ngẩng đầu lên nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!