Chương 5: (Vô Đề)

ĐÊM MẤT HỒN

Ngoài cửa sổ, ánh trăng trong vắt và yên tĩnh, binh sỹ thú tộc nghiêm chỉnh đứng gác ở bậc thềm, trong lòng hơi buồn bã, có lẽ đây là lần cuối anh có thể nhìn thấy cảnh đêm ở Đế đô.

Lãnh địa của con người, phía Bắc lấy Thái Bình Dương làm ranh giới, phía Tây lấy Khâu Lăng làm chiến tuyến, cùng với quân đoàn zombie chiếm đóng các nơi. Phía Nam, từ dãy núi trở đi là thành phố thú tộc.

Đế đô là căn cứ địa của con người, có núi cao bao bọc như một vành đai tự nhiên.

Trong phủ nguyên soái ở phía đông Đế đô, có trọng binh canh gác sâm nghiêm. Tòa nhà lớn bằng đá trắng đầy vẻ trang nghiêm lạnh lùng, sau toà nhà còn có ngọn núi xanh ngắt càng toát nên vẻ thanh tịnh.

Những binh sỹ cấp thấp rất hiếm khi được tận mắt trông thấy vị nguyên soái uy danh hiển hách này. Anh lính không tưởng tượng nổi lần đầu tiên được gặp Cố nguyên soái lại đúng vào đợt trao đổi tù binh đòi lấy tiền chuộc của thú quân

Quan Duy Lăng đã nói dối Hứa Mộ Triều. Anh không phải thuộc bộ Tư pháp mà là tâm phúc của Cố nguyên soái. Sợ Hứa Mộ Triều biết được sẽ gây ra hậu quả khó lường nên anh không dám để lộ thân phận của mình.

Nhưng anh không nghĩ tới trong suy nghĩ của Hứa Mộ Triều, bộ Tư pháp là một cơ quan quan liêu nên nhất định sẽ rất giàu có, cũng không quá mạo hiểm nên không cho anh cơ hội trả giá. Nếu cô biết được lần đánh cướp này có thể gặp được vị chỉ huy cao nhất của loài người – Cố nguyên soái thì có lẽ ngay cả tiền chuộc cô cũng không dám mở miệng đòi hỏi mà sẽ tìm một cái cớ nào đó mà hạ đài, thả tù bình về.

Anh lính run run giọng báo cáo rõ ràng tình hình rồi cung kính cúi đầu. Khi Cố nguyên soái bước vào phòng tiếp khách, anh lính theo quán tính ngẩng đầu lên nhìn thấy một bộ quân phục màu xanh nhạt, khuôn mặt lạnh nhạt của Cố nguyên soái, trắng hơn cả bao tay sỹ quan trên tay anh. Anh lính ngạc nhiên, không ngờ nguyên soái lại trẻ tuổi đến thế.

"Một phụ nữ con người sao?" Giọng nói của nguyên soái thật trầm không thể hiện cảm xúc gì.

"Vâng." Anh lính nhớ tới đêm đó, giọng nói vẫn còn mang vẻ phẫn nộ, "Chính là người phụ nữ đó đã giữ chân thiếu tá. Nếu không thiếu tá đã có thời gian giết chết phạm nhân, không để phạm nhân rơi vào tay thú quân."

"Cô ta không có đặc điểm nào của người thú sao?" Nguyên soái ngắt lời anh.

"Không có…" Anh lính thận trọng nói, trong lời nói chứa đựng sự nghi hoặc. "Dáng vẻ cô ta hoàn toàn giống như phụ nữ bình thường. Chúng tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, thú quân sao lại để ột người phụ nữ con người làm đội trưởng? Nghe nói trước đây phụ nữ rơi vào tay chúng đều không thể sống sót."

Anh lính lui ra ngoài. Nguyên soái trầm mặc một lúc lâu rồi nói với sỹ quan trợ lý: "Chuẩn bị tiền chuộc theo ý cô ta. Về phần tiền chuộc phạm nhân, nói với cô ta, tôi cần suy nghĩ một chút."

Sỹ quan trợ lý thận trọng hỏi: "Đại nhân, "hắn" trong tay người thú liệu có xảy ra biến cố gì không? Hay là mau chóng chuộc hắn về…"

Nguyên soái cười lạnh lùng: "Nếu hắn muốn thì đã sớm thoát thân, ông nghĩ người thú cản được hắn ư? Ông cho là chúng ta có thể bắt hắn lần nữa sao?"

Sỹ quan trợ lý vội gật đầu: "Còn người phụ nữ kia xử lý thế nào?"

Nguyên soái hơi nhíu mày: "Qua giai đoạn này, phái người bắt cô ta về, cho phòng thí nghiệm kiểm tra xem rốt cuộc cô ta là thuộc loài nào"

Trong thế giới của người thú, thư thú là một người thú vô cùng quý giá. Toàn đội của Hứa Mộ Triều chỉ có 20 thư thú, mỗi người thú này đều có thể tự do chọn lựa những bạn tình cường tráng, anh tuấn. Sau này, chiến công của cô ngày càng tăng cao, bọn họ mới miễn cưỡng tiếp nhận cô.

Hiện tại tuy là uy vọng của Hứa Mộ Triều rất cao, cô vẫn phải đối xử tôn trọng với nhóm thư thú. Vì bọn họ là những bảo vật trong mắt thú binh.

Cho nên chạng vạng tối nay, khi Hứa Mộ Triều trông thấy hai thư thú lai rắn, một người bán thú ba mắt đồng thời xuất hiện tại cửa phòng cô, cô vô cùng bất ngờ.

Vẻ mặt hai thư thú tươi cười bò sát tới bên cô, một thư thú lai rắn còn leo lên người cô, mùi hương làm cô choáng váng. Hứa Mộ Triều vốn không có hảo cảm với thư thú lai rắn, cảm thấy họ khá xảo trá. Ngày xưa họ đối với cô cũng rất lạnh nhạt.

Nhưng lúc này, người thú lai rắn kia lại nhìn cô với vẻ mặt lấy lòng: "Đội trưởng đại nhân, cô thật xấu nha!"

Hứa Mộ Triều: "…"

Cô gái bán thú tính tình dịu dàng hơn, chỉ ngại ngùng cười. Một thư thú lai rắn khác, đôi mắt sáng lấp lánh vội vàng nói: "Đại nhân, ngài dẫn một tên đàn ông loài người siêu cấp đẹp trai về, cũng không nên một mình hưởng thụ nha!"

Đàn ông loài người? Họ đang nói tới Quan Duy Lăng bị giam giữ ở tầng 1 sao? Dáng vẻ anh đúng rất vừa mắt, nhưng cũng không đến mức siêu cấp đẹp trai chứ? Bất quá so với những thú binh hình dáng dữ tợn khác thì đúng là đàn ông loài người đẹp trai hơn nhiều.

Cô thu lại nụ cười: "Không được, thiếu tá Quan Duy Lăng là sỹ quan của con người, tôi bắt để lấy tiền chuộc, các cô không thể động tới hắn."

Người thú lai rắn liếc cô một cái: "Đại nhân, không cần vội vàng. Bọn tù binh ở lầu một đều là những kẻ tầm thường, người chúng tôi nói chính là người đàn ông trong phòng cô."

Hứa Mộ Triều hơi giật mình, trong phòng cô chỉ có ông chú tư lệnh râu tóc bù xù kia.

Ngày hôm qua cô nói coi trọng anh, kết quả là thú binh thật sự đưa anh tới phòng cho cô "hưởng dụng". Nghĩ đến vết thương nghiêm trọng của anh, lại có thân phận quan trọng nên cô cũng không phản đối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!