Thà làm vật hi sinh
Edit: Vickiee
Beta: Myumyu
Hứa Mộ Triều, Đại Vũ, cùng với hai gã thuộc hạ của Quan Duy Lăng, ngồi trong gian phòng đối diện nhìn nhau.
Đêm đã khuya, cánh cửa phòng đóng chặt đã lâu, rốt cuộc cũng được nhẹ nhàng đẩy ra.
A Lệ nhoài người ra, vành mắt vẫn ửng đỏ, nhưng vẻ mặt bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu nhìn Hứa Mộ Triều chăm chú, khẽ mỉm cười.
"Mộ Triều, anh hai mời cô vào."
Doanh trại của thú quân an tĩnh lạ thường. Chỉ có tiếng mưa rơi vang lên bên song cửa.
Nhìn người quân nhân tuấn lãng và chàng trai mỹ lệ trước mặt. Hứa Mộ Triều phát hiện đường nét của bọn họ đúng là có vài phần tương tự.
"Hứa đội trưởng, A Lệ đã nói cho tôi biết âm mưu của người máy." Quan Duy Lăng nhìn cô chằm chằm
"Rất có giá trị, tôi sẽ báo cáo lại với Cố nguyên soái."
Hứa Mộ Triều nhìn thấy biểu tình này, nghĩ thầm, nhất định A Lệ đã không đem chuyện mình bị mất hai chân nói cho anh cậu ấy biết. Điều này khiến cô hơi đau buồn, liếc mắt nhìn A Lệ. A Lệ cũng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng bình tĩnh.
Đột nhiên cô nhớ đến nụ hôn mềm mại của cậu lúc chiều.
Hứa Mộ Triều nhanh chóng che giấu tâm tình này, đôi mắt trong veo vẫn vô cùng sắc bén
"Nếu mọi người có cùng kẻ địch, Quan đội trưởng, cuộc chiến này, có cần thiết tiếp tục hay không?"
Quan Duy Lăng nhìn ánh mắt mong đợi và tự tin của cô, lắc đầu
"Thú Quân chiếm hơn ngàn km đất, giết hại hơn vạn người. Chúng ta không thể cứ bỏ qua như vậy."
Hứa Mộ Triều lập tức phản bác
"Sau khi loài người phản công, thú quân cũng đã chết hơn hai vạn. Chỉ cần các người đồng ý ngưng chiến, ủng hộ Mộ Đạt thành lãnh tụ của thú tộc, những vùng đất đã bị chiếm, chúng tôi sẽ trả lại toàn bộ."
Không, còn chưa đủ.
Quan Duy Lăng dừng lại một chút
"Trừ phi các người từ bỏ độc lập, chấp nhận hợp nhất với loài người. Nếu không, chuyện dùng vũ lực để đạt đến mục đích, cũng là chuyện chúng tôi nên làm."
Hứa Mộ Triều nhìn anh ta chằm chằm
"Thú tộc phải có độc lập chủ quyền."
Tại sao?
Hứa Mộ Triều im lặng trong giây lát, trịnh trọng và kiên quyết nói "Quan đội trưởng, bất kỳ chủng tộc nào, cũng có quyền theo đuổi độc lập tự do, cho dù là thú tộc được loài người chế tạo. Thống trị bằng vũ lực chỉ có thể đổi lấy sự khuất phục tạm thời, sau này sự phản bội vẫn sẽ bộc phát.
Chẳng lẽ Cố Nguyên Soái hi vọng chôn một trái bom hẹn giờ dưới trướng của mình sao?
"Quan Duy Lăng thâm trầm nhìn cô, giọng điệu và thần sắc cô hơi kích động, gương mặt trắng nõn cũng ửng đỏ, hai mắt ngời sáng như ánh sao trên bầu trời. Điều này khiến Quan Duy Lăng chấn động nói không nên lời."Chúng tôi có thể nghe theo sự chỉ huy tác chiến của loài người. Nhưng Cố Nguyên Soái phải công khai tuyên cáo với toàn đại lục rằng người thú vẫn độc lập, có quyền lực ngang hàng. Như vậy, mới là nền hòa bình lâu dài thật sự.
"Quan Duy Lăng im lặng trầm tư. Hứa Mộ Triều đã nói xong, uống một ngụm trà nóng. Ngẩng đầu nhìn A Lệ đang kinh ngạc nhìn cô. Cô thản nhiên nhìn lại cậu ta, bất kể cậu ấy thù hận thú tộc sâu sắc thế nào, lập trường của cô cũng sẽ không bao giờ dao động."Nếu không chấp nhận thì như thế nào?
"Quan Duy Lăng lẳng lặng nói. Hứa Mộ Triều mỉm cười ngạo nghễ"Nếu không đồng ý… Thú tộc thà làm vật hi sinh, cũng không làm nô lệ. Chúng tôi sẽ chiến đấu tới cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!